Trời đã sáng choang, ánh nắng ban mai nghịch ngợm xuyên qua rèm cửa chiếu vào căn phòng, Lương Yên lấy chăn bọc mình kín mít giống như một con tằm đáng yêu, lăn lộn trên giường mấy vòng cuối cùng cũng mờ mịt mở mắt thức dậy.
Toàn thân đau nhức khắp nơi nhắc nhở tối hôm qua chủ nhân của nó đã trải qua chuyện gì.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Lương Yên thức dậy vẫn rúc người vào trong chăn, không chơi điện thoại cũng không ngủ tiếp, cứ thế ngơ ngác trợn tròn mắt suy nghĩ về cảnh tượng không thích hợp cho trẻ em của tối hôm qua.
Không phải Khương Mộc nói thường ngày Lục Lâm Thành không về nhà sao?
Không phải những fan hâm mộ cũng đang đợi cô và anh ta ly hôn sao? Không phải những quần chúng ăn dưa đều nói Lương Yên và Lục Lâm Thành chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi sao?
Lương Yên xốc chăn lên kiểm tra cơ thể của mình, quả nhiên nhìn thấy những dấu hôn đỏ bừng trước ngực mình, trên bắp đùi cũng có, đôi chân mỏi nhừ ê ẩm, tất cả đều chứng minh tối qua cô đã trải qua chuyện gì.
Đây chẳng lẽ là chuyện mà một cặp vợ chồng trên danh nghĩa nên làm sao?
Con mẹ nó người đàn ông này không hề biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.
Bởi vì thiếu sót kinh nghiệm, Lương Yên thực sự không thể nhìn ra được mối quan hệ vợ chồng giữa cô và Lục Lâm Thành là tốt hay xấu chỉ từ một trận lăn lộn trên giường tối hôm qua. Che chăn đỏ mặt một lúc rồi nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ, cô lại nhìn thấy Lục Lâm Thành đang nhàn nhã ngồi trước bàn ăn thưởng thức bữa sáng của mình.
"Không phải anh đang ở đoàn làm phim sao?"
" Lương Yên đứng xa xa hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Lâm Thành ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lương Yên vừa mới tỉnh ngủ đầu tóc rối bù như một ổ chim đang đi ra: "Hôm nay tinh thần của đạo diễn không tốt, toàn bộ đoàn làm phim đều được nghỉ."
"
Vị đạo diễn mà Lục Lâm Thành hợp tác lần này nổi tiếng là tài hoa hơn người nhưng tính tình là vô cùng cổ quái trong làng giải trí, vừa quay được mấy cảnh đã nói không tìm được cảm hứng, nên cuối cùng lại cho mọi người nghỉ quay trong hai ngày để chỉnh sửa hậu kỳ đồng thời cũng tìm lại cảm hứng của chính mình, vì thế Lục Lâm Thành tạm thời có một kỳ nghỉ ngắn hạn, bay về nhà.
"Ồ."
"
Thì ra là như vậy, Lương Yên gật gật đầu, quyết định vẫn nên cư xử đúng mực một chút, lập tức đi qua đó, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống trước mặt Lục Lâm Thành làm ra vẻ nghiêm túc hắng giọng một cái: "Tôi có một chuyện muốn nói với anh."
"
Lục Lâm Thành vừa ăn sáng vừa lười biếng nói: "Có chuyện gì? Nói đi."
"
Lương Yên: "Có lẽ tôi nói ra anh sẽ không tin nhưng mà tôi thực sự bị mất trí nhớ, chỉ có điều không phải hoàn toàn quên mất mọi chuyện, tôi chỉ không nhớ những chuyện đã xảy ra trong ba năm gần đây là thôi."
Lục Lâm Thành: "…"
Lương Yên: "Là chuyện của hai ngày trước, tôi bị bóng đèn của chuyên viên ánh sáng vô tình làm rơi xuống trúng đầu, sau đó thì không nhớ cái gì cả."
"
Lục Lâm Thành chậm rãi buông đũa trong tay xuống nhìn nét mặt bình tĩnh của người phụ nữ đối diện, sau khi lắng nghe những lời cô nói, sắc mặt vốn dĩ vẫn còn đang rất tốt bỗng nhiên trầm xuống, trong ánh mắt hiểu hiện rõ sự mất kiên nhẫn: "Lương Yên, cô đừng làm những chuyện rắc rối như thế này nữa được không?"
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!