Chương 50: Lại lần nữa

"Này này, cậu quá đáng rồi đấy!" Trần Quả thật sự tức giận, tuy quả thực cô muốn tìm một người đến kích thích Đường Nhu, nhưng không nghĩ tới tên Diệp Tu này lại nói Đường Nhu chẳng ra gì như thế, có cần quá đáng vậy không?

"À, ngại quá." Diệp Tu nói, "Nói hơi quá. Một trăm năm đó chỉ là miêu tả cường điệu lên thôi, thật sự không cần lâu thế đâu."

Nghe nửa câu đầu, Trần Quả còn kinh ngạc tên này quả thực nhận sai ư, nghe xong câu sau, tức giận đến muốn lệch mũi.

"Cậu không nói được chỗ nào tốt cả." Trần Quả vừa nói vừa nhìn Đường Nhu, nghĩ thầm bản thân thật khổ sở a! Luôn muốn kích thích cô bé này một phen, nhưng bây giờ kích được rồi lại e sợ kích quá mức.

"Ờ… Thao tác rất nhanh, tôi nói rồi mà!" Diệp Tu nói.

"Còn gì nữa?" Trần Quả nói.

"Còn…" Diệp Tu cố gắng suy nghĩ một hồi, ánh mắt vòng vo nơi khác: "Bề ngoài rất xinh đẹp."

Trần Quả hộc máu. Đây là đang khen người ta đó hả? Đang khen người ta đó hả? Nhưng đang thảo luận vấn đề trong trò chơi, hắn lại nhảy ra một câu "bề ngoài rất xinh đẹp", đây chẳng phải đang nói rõ đối phương chẳng ra gì trong trò chơi?

Đường Nhu muốn bùng nổ, muốn bùng nổ… Trần Quả cúi đầu nhìn, chỉ thấy Đường Nhu cắn môi, tay phải vẫn nắm chặt chuột. Đổi lại là Trần Quả, lúc này tám phần đã cầm phím đập người, nhưng Đường Nhu rốt cuộc cũng không phải cô, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Đánh xong hãy nói sau."

"Không cần đánh nữa, vừa rồi là anh thủ hạ lưu tình đấy. Bằng không sau Ưng Đạp là Ngân Quang Lạc Nhẫn, dùng Thiên Kích càn quét, Long Nha, Lạc Hoa, Viên Vũ Côn, em cũng ngã rồi." Diệp Tu nói.

"Vậy vì sao anh không tiếp tục?" Đường Nhu hỏi.

"Như thế thì anh sẽ thắng, phải bắt em đưa một trăm tệ. Nhưng em vốn không biết chơi, thắng không hiển hách, trăm tệ này quả thực ngại lấy, thôi đi!" Diệp Tu nói, lại nhìn về phía Trần Quả: "Chị chủ, một trăm tệ kia là của tôi! Khấu trừ vào tiền lương, nói trước rồi đấy."

"Cậu cậu cậu…" Trần Quả tức gần chết, cầm một trăm tệ lên vo thành cục rồi ném qua: "Cầm đi."

"Cảm ơn cảm ơn." Diệp Tu vội vàng nhận lấy. Trong túi của hắn không phải không có phân tiền nào, nhưng thuốc lá tựa như cơm ăn đối với hắn, là một nguồn chi phí cố định, phải tính toán lâu dài, lo trước khỏi họa.

"Thua chính là thua, không cần anh nhường, một trăm tệ này anh cứ lấy đi." Đường Nhu đứng thẳng lên, lấy tờ tiền một trăm tệ mình đã đặt cược kia đưa sang.

"Thôi đi, ngại lắm." Diệp Tu nói.

"Cầm lấy!" Trần Quả ở bên này trừng Diệp Tu, cô hiểu tính tình của Đường Nhu, cô nàng này vừa không chịu thua kém lại vừa nghiêm túc, nếu Diệp Tu cứ kiên quyết không nhận tiền, việc này sẽ không kết thúc được. Cô bây giờ cũng sợ, sợ rằng tên Diệp Tu này cũng là một thằng chuyên để tâm mấy thứ vụn vặt, sống chết không nhận, vậy phải làm gì đây?

Rốt cuộc nghe thấy Diệp Tu nói: "Vậy em đưa chị chủ đi, anh còn tiền của chị ấy."

Tên khốn này! Quăng việc khó cho chị mày. Trần Quả giận, nhưng nhìn Đường Nhu hoàn toàn không có ý làm lớn chuyện, Trần Quả không muốn mâu thuẫn lại trở nên gay gắt chỉ đành chủ động bước lên nhận tiền: "Sổ sách tính xong cả rồi nhá!"

"Chúng ta đánh lại một ván." Đường Nhu ném sang một câu rồi ngồi xuống. Trần Quả chỉ có thể lệ rơi đầy mặt, đây là Đường Nhu, sẽ không gào thét tranh cãi với người ta như mình, người ta là phái hành động, người ủng hộ kiên định của "sự thật thắng hùng biện", sẽ chỉ dùng thực lực cho bạn nổ tung đến khi chả còn lời để nói.

Vì đấu trường tu chỉnh có tính chất luyện tập, không tính điểm thắng hay điểm thua, ra vào cũng thuộc dạng tự do. Sau khi Đường Nhu ngồi xuống thì trực tiếp chọn trở lại lần nữa, không đợi Diệp Tu ở đối diện nói thêm gì đã rút một tờ một trăm tệ đặt trên bàn: "Vẫn là một trăm tệ, tuy em không biết chơi, nhưng em hi vọng anh có thể ứng xử nghiêm túc."

Diệp Tu quay đầu nhìn về phía Trần Quả, Trần Quả phất phất tay, ý bảo cô không lo được việc này, tự cậu làm thì tự cậu lo đi!

"Được rồi…" Diệp Tu không nói thêm gì, lặng lẽ ngồi xuống.

Một ván mới lại bắt đầu, Trần Quả vẫn đứng phía sau Đường Nhu, nhưng lần này chỉ lặng lẽ quan sát, không nhiều lời, cũng không ngạc nhiên gì nữa.

Tình huống không hề thay đổi so với ván trước, Trục Yên Hà chưa chạm đến góc áo của Quân Mạc Tiếu thì đã bại trận. Điều khác biệt duy nhất là, Quân Mạc Tiếu lần này không lưu tình nữa, trực tiếp giết sạch máu Trục Yên Hà.

"Lại đến!" Đường Nhu không nói hai lời, rút thêm một trăm đập xuống, chọn đến lần nữa.

Vẫn tiếp tục thua.

"Lại lần nữa!"

Vẫn thua.

"Lại lần nữa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!