Dịch bởi Lá Mùa Thu
Đó là trận kết thúc cuối cùng trên sân với kết quả khiến cả khán đài sững sờ trong thinh lặng, chỉ còn tiếng loa báo danh sách bốn đội chiến thắng hiệp hai và chúc mừng họ giành được tấm vé vào bán kết.
Bá Đồ và Bách Hoa lục tục rời phòng đấu. Dàn tuyển thủ Bá Đồ phấn khích như điên, nhào vào định ôm đội trưởng để rồi đứng khựng lại khi bắt gặp ánh mắt hắn. Họ xìu xuống, đập tay nhau, bắt tay nhau và ăn mừng thắng lợi trong trật tự. Hàn Văn Thanh cười cười, không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía hai cậu đối thủ hắn mới đánh bại.
Thua à?
Lúc bước ra khỏi phòng đấu, Tôn Triết Bình còn chưa tin nổi. Hắn quay đầu, thấy Trương Giai Lạc còn ngồi trong phòng, tròn xoe mắt ngơ ngác. Đồng đội khác thì ủ ê cúi mặt.
Màn hình lớn treo cao đang chiếu lại pha highlight mà Hàn Văn Thanh một mình dứt điểm cả hai trong nháy mắt. Tôn Triết Bình đứng đờ ra xem đi xem lại, hệt như cách hắn đã xem pha end game của Diệp Thu cái hồi còn chưa lên chuyên. Trương Giai Lạc đến bên cạnh từ khi nào, hắn cũng không phát hiện.
"Móa." Xem tận bốn lần, Tôn Triết Bình bỗng cất tiếng chửi thề.
Màn hình lớn không chỉ chiếu lại cảnh đánh đấm mà gom cả khung chat vào.
"Tiền bối, cám ơn đã nương tay."
"Đánh bại anh, cũng như đánh bại Diệp Thu, đều không dễ dàng."
Hắn tự cho là thắng rồi, hắn tự cho là đã chân thành khen ngợi Hàn Văn Thanh, nhưng bây giờ thì những điều ấy chẳng khác nào hai cú vả ngược, trái một cú, phải một cú.
Nỗi xấu hổ còn lớn hơn niềm đau thua trận.
"Là sai lầm của tôi." Hắn nói với các đồng đội xung quanh.
"Tôi nợ mọi người một trận thắng." Hắn cúi đầu, chẳng còn mặt mũi nhìn ai.
"Ặc..." Các đội viên của hắn nhìn nhau, ngập ngừng.
"Gì chứ?" Rốt cuộc có người mở miệng, "Đội trưởng đừng vậy, tụi mình đều là tân binh, anh nói vậy tụi tui làm sao trả lời?"
"Đúng đúng đúng." Những người khác dồn dập hùa theo.
Tôn Triết Bình ngẩng đầu lên, nhìn mọi người.
"Cứ coi như học được bài học đi!" Trương Giai Lạc nói.
"Cậu còn nói như không liên quan tới mình." Tôn Triết Bình lườm Trương Giai Lạc, "Lúc nãy cũng có một phần của cậu."
"Khặc khặc." Trương Giai Lạc ho sù sụ.
"Vậy đi, năm sau quay lại." Tôn Triết Bình nói với mọi người.
"Năm sau quay lại." Mọi người đồng tâm gật đầu.
Tôn Triết Bình nhìn về bên kia sàn đấu, bắt gặp ánh mắt của đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh vừa chạm mắt với hắn thì khẽ gật đầu một cái, dẫn chiến đội Bá Đồ xuống sân trong tiếng hoan hô của khán giả. Với fan Bá Đồ mà nói, pha cuối game đã mắt miễn bàn, thật không uổng tiền mua vé.
Tứ kết đã hạ màn như thế. Tất cả các chiến đội thẳng tiến vòng sau đều chỉ cần hai hiệp để tiễn chân đối thủ.
Bán kết sẽ đánh với...
Hàn Văn Thanh đứng trước bảng điện tử tại nhà thi đấu, nhìn lộ trình thi đấu đã được cập nhật.
"Hô Khiếu hả?" Một giọng nói từ phía sau cất lên, Hàn Văn Thanh quay đầu lại, thấy Diệp Thu bập điếu thuốc đứng sau lưng mình, cũng đang tra lịch trình.
Chiến đội Hô Khiếu mà Diệp Thu nói tới chính là đối thủ bán kết của Bá Đồ, còn Gia Thế sẽ đụng độ với —— Hàn Văn Thanh rảo mắt sang bảng đấu còn lại, chiến đội sắp tranh tấm vé chung kết với Gia Thế là...
"Vi Thảo." Hắn nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!