Chương 1756: Tiền truyện (15): Thời khắc quyết chiến (2)

//

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Bách Hoa vs Bá Đồ là trận được quan tâm nhất hiệp này. Fan trung lập nào bắt kèo Bách Hoa thì háo hức chờ đợi một pha lội ngược dòng, trong khi fan cứng sẽ ưu tiên theo dõi trận của chiến đội nhà mình.

Lượng fan Lam Vũ trên khán đài teo tóp hẳn so với hiệp một.

"Hốt Diệp Thu đi!" Thế nhưng nơi đó, vẫn có người thiếu niên hò hét bằng tất cả sức lực.

Mọi người xung quanh mỉm cười, nhìn cậu với ánh mắt trìu mến. Bất kỳ ai theo sát từ hiệp một đều sẽ biết thiếu niên này. Nghe nói tên là Hoàng Thiếu Thiên, một chú nhóc trong trại huấn luyện Lam Vũ, luôn vểnh mặt tự xưng là át chủ bài tương lai của chiến đội.

Lời trẻ con, mọi người nghe cũng chỉ ha ha cười. Lòng tin tưởng bất chấp mọi thứ của Hoàng Thiếu Thiên đối với chiến đội Lam Vũ mới là điều khiến họ yêu quý ở cậu.

Đi cùng Hoàng Thiếu Thiên là một thiếu niên khác, có vẻ im ắng, ít nhất không loi choi hay la hét như bạn mình. Cậu ta chỉ cầm một quyển sổ bìa cứng, trong quá trình xem trận đấu sẽ ghi ghi chép chép vài thứ.

Nghe nói cũng đến từ trại huấn luyện Lam Vũ, tên Dụ Văn Châu thì phải. Hơn bất cứ ai, cậu ta vô cùng chú tâm vào trận đấu, mấy lần có khán giả ngồi gần muốn bắt chuyện mà không thành. Cậu ta tựa như chẳng hề nghe thấy, tinh thần tập trung hoàn toàn vào diễn biến trên sân. Dần dần, không ai quấy rầy cậu nữa.

Hôm nay, Hoàng Thiếu Thiên vẫn sung sức cổ vũ cho Lam Vũ như mọi khi, còn sắc mặt Dụ Văn Châu thì nặng nề hơn cả hiệp một.

Chắc là vì Lam Vũ có khả năng lớn sẽ tạch? Fan xung quanh nghĩ vậy, cảm thấy thương thương cậu thiếu niên Dụ Văn Châu này.

"Sẽ thắng mà." Một cô gái ngồi bên cạnh nói với Dụ Văn Châu với hi vọng giúp cậu đỡ âu lo.

Dụ Văn Châu nhìn cô, không lên tiếng.

"Tuy là sẽ khó lắm…" Cô gái nói. Người mà cô đang an ủi tuy chỉ là một cậu nhóc, nhưng trình Vinh Quang thì chưa chắc thấp vì ai cũng bảo cậu ta thuộc trại huấn luyện Lam Vũ. Cậu ta nhất định đã hiểu tình cảnh hiện tại của chiến đội, nên cô không cố giấu giếm.

"Vâng... Sẽ khó lắm." Dụ Văn Châu nói. Cô gái làm sao biết rằng, mắt nhìn của Dụ Văn Châu còn sâu rộng hơn những gì cô tưởng tượng.

Muốn thắng trận này, đâu chỉ khó thôi? Rất khó, rất rất rất khó là đằng khác.

Chỉ có một cách duy nhất để thắng.

Đó là đối thủ phạm sai lầm, và phải là thứ sai lầm trí mạng.

Dụ Văn Châu không tìm thấy tia sáng nào ngoài khả năng này. Diệp Thu mạnh đến mức áp đảo Lam Vũ, trừ phi hắn tự sẩy tay, bằng không Lam Vũ đã không còn lối thoát.

Diệp Thu sẽ mắc sai lầm chăng?

Dụ Văn Châu lục tung mọi replay của Diệp Thu để tìm kiếm.

Đã là con người, chắc chắn sẽ phạm sai lầm. Diệp Thu cũng là con người, nhưng hắn có thể nhận thấy sai lầm của mình trước đối thủ một bước. Đối thủ chưa kịp chớp lấy cơ hội, Diệp Thu đã nhanh tay bổ cứu. Hầu hết trường hợp, đối thủ thậm chí còn chẳng nhận ra Diệp Thu từng mắc sai lầm.

Ở trình độ này, có thể gọi là vô giải.

Ý tưởng dụ tình Diệp Thu phạm sai lầm của Dụ Văn Châu cứ thế mà chết yểu.

Trình cá nhân toàn diện, ý thức vượt trội, kinh nghiệm phong phú, nhạy bén khủng, tốc độ tay kinh người.

Nghiên cứu càng sâu càng cảm thấy Diệp Thu đáng sợ, Dụ Văn Châu thật không tin nổi có một kẻ hoàn hảo đến vậy trên đời.

Trông chờ kẻ này hụt chân vấp ngã ư...?

Được chứ! Dụ Văn Châu biết một chiêu ngoài trận: Bỏ thuốc.

Đương nhiên, cậu biết thôi chứ chẳng thể làm.

Thế nên, Diệp Thu vô giải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!