Hạ Thụy Nhiên nhớ tới chuyện gì?
Anh nhớ tới buổi tối mùa đông nửa năm về trước, khi Tống Hồng Nho theo người ta ra ngoài chụp quảng cáo, anh và Chu Sinh đi ăn khuya ở một quán nướng ven đường. Sau khi ăn xong, trong lúc chờ đợi tính tiền, anh không cẩn thận nhắc đến Tống Hồng Nho.
Chu Sinh giật mình, hai mắt mở to hỏi:
"Cậu nhóc đó vẫn ở cung với anh sao? Không thể nào."
Tại sao không thể? Hạ Thụy Nhiên cười nói:
"Cậu ấy là em trai tôi."
"………. Lần trước anh nói cậu ta là cháu anh."
………..À, đúng vậy.
Chu Sinh uống một ngụm bia, nói:
"Con mẹ nó, người ta sao có thể là cháu anh được chứ? Đợi khi nào anh lái được Porsche, có hai tấm thẻ căn cước, tôi sẽ làm cháu anh."
"Ha ha ha, anh cứ nói đùa."
Hạ Thụy Nhiên cười, đem lời của Chu Sinh ném ra sau đầu.
Chu Sinh uống bia đỏ bừng mặt, lắp bắp nói:
"Không, tôi không nói đùa. Anh tưởng rằng ngày đó tôi chỉ đơn giản để cho anh mang cậu ta đi như vậy sao? Nói thật, nếu hôm đó anh không ở đó, tôi cũng sẽ thả cậu ta ra, cậu ta………. cậu ta họ Tống đó. Là người mà chúng ta không thể trêu vào."
Hạ Thụy Nhiên nghe giọng Chu Sinh tràn đầy tự giễu, cho rằng anh uống say nên không để trong lòng. Nếu như đúng như lời Chu Sinh nói, lúc đó Tống Hồng Nho không thể mang đôi mắt trông mong theo anh về nhà như vậy được.
Ở phương diện này, anh cảm thấy Tống Hồng Nho không lừa gạt anh, một là không thích hợp, hai là cậu vì kiếm tiền, mỗi ngày khi trời chưa sáng đã rời giường bắt xe buýt đi làm.
Huống chi, cậy ấy vì theo đuổi anh, làm ra không ít việc ngốc nghếch…. Đâu đáng sợ giống như Chu Sinh nói.
Mà bây giờ nghe Cao Dao nói vậy, chẳng hiểu sao anh lại nhớ tới lời nói hôm đó của Chu Sinh. Hạ Thụy Nhiên đứng cạnh vòi nước một lúc sau mới phản ứng lại, anh quay đầu đi về nhà.
Bước lên lầu, Hạ Thụy Nhiên còn chưa kịp tra chìa khóa vào ổ, Tống Hồng Nho đã chạy đến cửa, mở cửa chào đón anh.
Anh về rồi.
Giọng nói của cậu không giấu được sự vui vẻ:
"Hôm nay anh về thật sớm, đã ăn cơm chưa vậy?"
Hạ Thụy Nhiên cũng cười, anh sờ đầu cậu, nói:
"Chưa, anh đi tắm trước đã."
"Ăn cơm xong hãy tắm." Tống Hồng Nho nói, bị anh nhìn ra manh mối, cậu ngượng ngùng cúi đầu:
"Hôm nay anh không đi làm đúng không? Tối nay chúng ta ra ngoài chơi có được không?"
Ừ. Hạ Thụy Nhiên đi vào trong bếp, anh muốn nhìn coi Tống Hồng Nho làm món gì, hỏi:
"Nhưng em thì sao? Không cần đi làm à?"
Anh nhớ nghề diễn viên hình như rất bận rộn.
Không cần. Tống Hồng Nho thoải mái trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!