Chương 24: Cưng chiều

Hạ Thụy Nhiên đã từng xem Cao Dao giải phẫu thi thế. Lúc đó anh vẫn còn là một tên cảnh sát mới ra trường đi theo đàn anh vào phòng khám nghiệm tử thi của Cao Dao để lấy báo cáo.

Vừa vào phòng, anh đã thấy Cao Dao mặc đồ bảo hộ trắng kín mít, trên tay cầm dao giải phẫu, ánh mắt lạnh lùng, chuyển từng nhát dao dứt khoát xuống cái xác, nhìn giống như một bác sĩ bình thường.

Nhưng kế tiếp, mùi hôi thối tanh tưởi từ cái xác đập thẳng vào mặt khiến anh vội vàng chạy ra ngoài nôn khan, từ đó mỗi lần nhớ về cái mùi ấy, anh lại cảm thấy dạ dày cuộn lên từng trận.

Về sau, anh cực kì bội phục Cao Dao.

Nghề pháp y cực khổ, tiền lương không cao, người nào kiên trì làm nghề này thì không phải là người bình thường nữa mà là Thần rồi.

Cũng chính vì điều này cho nên dù làm cảnh sát mấy năm nay nhưng Hạ Thụy Nhiên ít khi tiếp xúc với xác chết. Nhưng hôm nay Cao Dao đột ngột gọi điện anh vào lúc nửa đêm, nói là có tình huống khẩn cấp, cần anh tới hỗ trợ.

Nhà hai người chung một tiểu khu, nửa đêm nửa hôm để Cao Dao đi ra ngoài một mình không tốt lắm, huống chi còn tiện đường như vậy.

Hạ Thụy Nhiên đồng ý.

Anh định ngồi dậy nhưng bị một cánh tay  ôm chặt lấy bả vai.

…. Anh đi đâu vậy?

Anh có việc. Hạ Thụy Nhiên trả lời qua loa rồi vội vã đứng dậy mặc quần áo. Trời đã sang thu, thời tiết ban đêm bắt đầu se se lạnh.

Lại có việc………. hừ Sau lưng anh, Tống Hồng Nho không tình nguyện buông tay ra, nhỏ giọng tủi thân nói:

"Anh thật nhiều việc………"

Hạ Thụy Nhiên cảm nhận được sự thất vọng của cậu, anh cúi đầu khẽ kéo tóc để cậu ngẩng mặt lên, dưới ánh mắt kinh ngạc nhẹ nhàng hôn lên gó má cậu một cái.

"……. Như vậy được chưa?"

Nhìn ánh mắt sáng rực của Tống Hồng Nho, Hạ Thụy Nhiên thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng rất thỏa mãn. Anh xoa đầu cậu, nói:

"Anh đi đây, em cứ ngủ trước đi, không cần chờ đâu."

Tống Hồng Nho ở nhà Hạ Thụy Nhiên đã hơn một năm, tuy phương thức theo đuổi ban đầu có hơi cực đoan, khiến người ta cảm thấy phiền phức, chán ghét, nhưng cậu rất kiên nhẫn, mang theo một tấm chân tình đối với tên nhà nghèo Hạ Thụy Nhiên, qua thời gian, quan hệ của hai người dần trở thành dạng mập mờ không rõ ra sao.

Khi mới sống chung, Tồng Hồng Nho cũng muốn giúp Hạ Thụy Nhiên nấu cơm, quét dọn, nhưng càng giúp càng hỏng bét. Vậy mà bây giờ, cậu có thể tự tin nấu một bữa cơm ngon, còn vừa hát vừa giặt quần áo cho hai người nữa.

Dần dần, Hạ Thụy Nhiên bắt đầu thẳng thắn nhìn vào tình cảm của cậu.

Đến khi Tống Hồng Nho đưa tiền lương của mình cho anh giữ, anh chợt cảm thấy hình thức ở chung của hai người bọn họ thật giống một gia đình.

Trái tim Hạ Thụy Nhiên nảy mạnh lên một cái, anh không dám tin tưởng, không biết diễn tả tâm trạng khi đó như thế nào nữa.

Anh mê man, lưỡng lự, nhưng càng thêm dung túng loại qua hệ này hơn.

Ví dụ như Tống Hồng Nho luôn luôn nhằm vào lúc Hạ Thụy Nhiên đọc sách, cậu sẽ đột ngột nhào lên hôn cằm anh và anh không hề ngăn cản. Ví dụ như có lúc, Hạ Thụy Nhiên đột nhiên giữ chặt vai Tống Hồng Nho, hai mắt phức tạp nhìn chằm chằm cậu.

Cũng có khi hai người không kìm lòng được làm chuyện thân mật, nhưng rất ít khi làm tới cùng. Đối với chuyện này, Hạ Thụy Nhiên vẫn hơi bài xích.

Chính vì vậy nên chỉ cần anh hôn một cái thôi đã khiến tim Tống Hồng Nho đập thình thịch.

Gương mặt của Tống Hồng Nho từ từ trở nên đỏ ửng, cậu cúi đầu, dùng tóc mái che khuất mi mắt, sau đó cậu đột ngột nhảy lên như một con mèo, nhảy lên trên lưng Hạ Thụy Nhiên.

"…….. Tại sao lại không cần đợi anh?"

Tống Hồng Nho cắn tai Hạ Thụy Nhiên, giọng nói đầy tính xâm lược.

Hạ Thụy Nhiên ôm lấy chân cậu để cậu không bị ngã xuống, anh quay đầu tránh thoát, cau mày nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!