Chương 16: (Vô Đề)

Xấp tiền không được cố định, Hạ Thụy Nhiên tiện tay ném một cái, lập tức bay tán loạn xung quanh hai người. Mặt Tống Hồng Nho trắng bệch, cậu muốn đứng lên nhưng bởi vì phía sau quá đau nên không thể làm được, hai tay cậu run run bám vào ghế sô pha, cố gắng lắm mới đứng lên được.

Tống Hồng Nho nhìn tiền giấy rơi đầy đất, nháy mắt hiểu ra.

Anh có ý gì? Sắc mặt của Tống Hồng Nho rất khó coi.

"Anh nghĩ em là loại người nào vậy?"

Cậu nói thử xem. Hạ Thụy Nhiên đột nhiên bạo phát, anh mặc quần áo chỉnh tề đứng trước mặt Tống Hồng Nho, nhìn cậu còn chưa mặc quần, trong lòng cảm thấy cực kì tức giận, anh đẩy mạnh cậu một cái, nói:

"Một người đàn ông như cậu, làm loại chuyện như vậy không thấy mất mặt sao?"

Mất mặt?

Tống Hồng Nho bắt lấy tay của Hạ Thụy Nhiên, cất cao giọng nói:

"Em chỉ muốn làm tình cùng người em yêu, vì sao phải mất mặt chứ?"

Đây là cưỡng gian.

Không phải! Tống Hồng Nho run run đá bay phong thư đựng tiền, sau đó nói:

"Em yêu anh! Em muốn cùng một chỗ với anh! Tại sao anh lại đưa tiền cho em? Anh nghĩ em là trai bao sao?"

Hạ Thụy Nhiên nghe cậu hỏi lại, trong lòng tuy tức giận nhưng vẫn giật mình nhận ra. Anh gặp qua rất nhiều người tính tình xấu xa, tồi tệ, nên khi Cao Dao khéo léo nhắc nhở Tống Hồng Nho có thể thích anh, anh liền nghĩ về cậu theo chiều hướng không tốt, tự thôi miên bản thân rằng Tống Hồng Nho là kẻ xấu, tiếp cận anh vì có ý đồ.

Đó là bởi vì anh không biết tại sao Tống Hồng Nho lại thích một người như anh.

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Đúng con mẹ anh. Tống Hồng Nho kích động, gân xanh trên cổ nổi cả lên, mặt trắng như tờ giấy, cậu giơ tay phải lên chỉ vào cửa, ngón tay run run, hét lên:

"Em nguyền rủa anh ra đường bị xe cán chết! Tại sao anh lại có thể nghĩ em sẽ làm loại chuyện ti tiện như vậy chứ? Anh có biết thực ra em là…"

Tống Hồng Nho đột nhiên ngừng lại, lời nói nghẹn trong cổ họng, cậu dùng sức lau nước mắt, xoay người nhặt quần rơi trên mặt đất. Bởi vì quần lót đã bị ném ở góc nào đó, cậu cũng lười đi kiếm, đưa lưng về phía Hạ Thụy Nhiên mặc quần vào.

Dù Hạ Thụy Nhiên không bắn vào bên cậu, nhưng tại cậu dùng quá nhiều chất bôi trơn, nên bây giờ nó chảy dọc xuống theo đùi, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Tống Hồng Nho không thèm quan tâm, ánh mắt cậu đỏ hồng, nhanh chóng mặc quần, tùy tiện xỏ giầy sau đó đi ra cửa.

Cảm xúc của Hạ Thụy Nhiên rất phức tạp, khi Tống Hồng Nho đi ngang qua người anh, anh vốn định túm tay kéo cậu lại. Nhưng nghĩ đến việc cậu làm ra loại chuyện như vậy với mình, bàn tay vừa nâng lên lại buông xuống.

Tống Hồng Nho mở cửa lao ra ngoài, khi cửa đóng lại phát ra âm thanh vang dội.

Hạ Thụy nhiên nhíu mày, trong lòng mắng chuyện này là như thế nào vậy? Buộc anh quan hệ là cậu, bây giờ tức giận cũng là cậu, còn muốn anh phải đi giải thích nữa sao?

Chuyện giải thích là không có khả năng.

Nhưng Hạ Thụy Nhiên nghĩ bản thân mình cũng có phần không đúng. Kỳ thật anh đã sớm biết Tống Hồng Nho thực sự trong sạch, chỉ là một cậu nhóc mà thôi, sở dĩ anh nghĩ cậu không tốt, là muốn nhắc nhở bản thân cách cậu xa một chút, đừng để lúc bị người ta lừa cũng không biết.

Chính vì tùy tiện suy nghĩ như vậy, anh đã làm tổn thương Tống Hồng Nho. Dù sao là một người đàn ông, không ai muốn bị người ta nói là trai bao nhục nhã như vậy.

Hạ Thụy Nhiên thở dài, đi vào phòng tắm rửa mặt, tâm trạng tức giận cũng bình tĩnh trở lại, anh bắt đầu suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.

Hạ Thụy Nhiên là người tốt, rất nhanh anh đã nhíu mày lo lắng, Tống Hồng Nho một thân một mình, trong người không có một đồng, bây giờ không biết đi đâu rồi.

Thậm chí quần lót cậu ấy cũng không mặc.

Rừa mặt xong, Hạ Thụy Nhiên ra ngoài phòng khách, nhìn thấy tiền giấy rơi rải rác  và phong thư đựng tiền bị đá vào góc tường, anh cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!