Hạ Thụy Nhiên có hơi lảng tránh, một lát sau mới bất đắc dĩ nói:
"Được rồi. Nhưng chỉ lần này thôi đấy."
Sở dĩ Hạ Thụy Nhiên đồng ý, thứ nhất là do anh không thể từ chối yêu cầu của người khác, thứ hai, tay anh đang bị trói buộc, không thể hành động theo ý muốn. Hạ Thụy Nhiên giơ tay phải lên, nhìn kĩ cái còng tay kia, nói:
"Cái này cậu lấy ở đâu ra? Ở nhà chơi thì được nhưng đừng có đem ra ngoài đường."
Vâng. Tống Hồng Nho lấy một cái ghế trong phòng khách, là loại ghế hai bên đều có tay vịn. Cái ghế này ngày xưa cha của Hạ Thụy Nhiên vẫn dùng để ngồi mỗi khi đọc báo, không biết Tống Hồng Nho tìm được như thế nào.
Tống Hồng Nho rất hưng phấn, thậm chí còn hít thở thật sâu để ổn định bản thân, nói với Hạ Thụy Nhiên:
"Anh mau ngồi xuống đây."
… Hạ Thụy Nhiên ngẩng đầu cười, trong đầu đang đoán xem Tống Hồng Nho định diễn cái gì.
Khi anh ngẩng đầu, cần cổ vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp, Tống Hồng Nho cúi đầu nhìn hầu kết của anh, trái tim bỗng chốc đập nhanh mãnh liệt, khiến cậu có chút chịu không nổi.
Hạ Thụy Nhiên không chú ý tới sự kì lạ của cậu, anh ngồi trên ghế, hai tay đặt nghiêm túc trên đầu gối, lưng thẳng tắp, nói: Vậy cậu diễn đi.
Tống Hồng Nho yên lặng giây lát, đột nhiên đi lên đem tay phải của Hạ Thụy Nhiên khóa vào tay vịn ghế dựa, nhân lúc anh không đề phòng, cậu nhanh chóng đem tay trái của anh khóa lại luôn.
Hạ Thụy Nhiên chỉ nhìn thấy Tống Hồng Nho xoay người một cái, chôn đầu trên bả vai anh, sau đó cầm tay phải của anh.
Bởi vì bị cậu chặn tầm mắt, nên khi tay trái bị giữ chặt, Hạ Thụy Nhiên có chút sửng sốt, vừa mới thốt từ Cậu…, còn chưa kịp hỏi xong, tay trái đã bị Tống Hồng Nho khóa lại, sau đó cậu ngẩng đầu lên.
Hai tay của Hạ Thụy Nhiên đều bị khóa lại trên tay vịn ghế dựa, hoạt động bị giới hạn trong một phạm vi nhỏ hẹp, anh không dám tin mà giật giật hai tay, cảm thấy không được tự nhiên:
"Đừng đùa như vậy, khóa một tay là đươc rồi, cậu mau tháo một cái ra cho tôi."
Tống Hồng Nho không nghe. Hiện tại, trái tim cậu như đang treo trên cổ họng, cực kì khẩn trương, cậu chỉ có thể cách xa Hạ Thụy Nhiên ra một chút, sợ anh nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của mình.
Tống Hồng Nho hít sâu một hơi, lui từng bước về phía sau, chậm rãi đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, sau đó tùy tiện cầm một quyển tạp chí, biểu tình đột nhiên thay đổi, cậu bình tĩnh hẳn lên.
Họ tên? Tống Hồng Nho ngẩng mặt, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Hạ Thụy Nhiên.
Hạ Thụy Nhiên thực không được tự nhiên quơ quơ tay, một lúc lâu sau, mới bất đắc dĩ nói: …Hạ Thụy Nhiên.
Tuổi?
"Hai mươi ba… Được rồi. cậu thả tôi ra đi."
Tay Tống Hồng Nho giả bộ ghi chép trên quyển tạp chí, biểu tình nghiêm túc, giống như thực sự đang làm việc.
Kết quả giậy tiếp theo cậu đột nhiên hỏi:
"Trước kia quen bao nhiêu người bạn gái?"
Hạ Thụy Nhiên sửng sốt, cười:
"Con mẹ nhà cậu, hỏi cái vấn đề gì vậy?"
Mau trả lời. Trên mặt Tống Hồng Nho không có ý cười, còn nói: Đừng dài dòng.
Hạ Thụy Nhiên không để ý tới cậu, trong lòng nghĩ một lát nữa cậu ấy sẽ thả mình ra thôi.
Qua một phút đồng hồ, Tống Hồng Nho quả nhiên đứng lên, nhưng không có buông tha cho anh, ngược lại nói:
"Không trả lời em sẽ nghiêm hình bức cung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!