Chương 4: (Vô Đề)

Ta thản nhiên ném chiếc bùa xuống dưới vách núi,

"Không còn tác dụng nữa, vứt đi thôi. Ai nhặt được, xem như nhận được bình an vui vẻ."

Ánh mắt Thái tử thoáng qua chút kinh ngạc.

Ta tiếp tục cầm lấy một chiếc khăn tay thêu kim tuyến,

"Đây là chiếc khăn khi ngài đi săn mùa thu, giành giải nhất, cứ nhất quyết bắt thần nữ lau mồ hôi cho ngài, rồi giữ luôn chiếc khăn này."

Ta cắt bỏ bông hoa gừng thêu trên khăn, buông tay để cơn gió thổi chiếc khăn nhẹ nhàng bay đi. Nó xoay tròn một lúc, rồi rơi xuống dòng nước chảy xiết.

"Dù sao cũng là khăn thêu kim tuyến, trôi theo dòng, để dân làng dưới núi nhặt được, bán lấy chút tiền, mua thịt ăn cũng tốt."

Ta từ rương hòm lấy ra một xấp giấy, nhìn dòng chữ trên đó, bật cười:

"Lúc nhỏ tập viết, chữ đầu tiên ta học là chữ 'Ngọc', chính tay ngài dạy ta. Những tờ giấy vụn này, ngài vẫn giữ lại suốt bao năm."

Ta xé nát xấp giấy, rải xuống, những mảnh giấy trắng như tuyết bay tán loạn trong gió, rồi bị cuốn đi.

Những món đồ không có giá trị, do Bảo Châu chọn ra, không đáng để cầm cố, cũng chẳng thể cho đi, ta cứ thế từng món từng món, đều ném xuống vách núi.

Cuối cùng, ta cầm lấy một lọn tóc, định cắt, nhưng cảm thấy nhiều quá, lại tiếc tóc mình, nên cắt một ít rồi buông xuống.

Có lẽ hành động của ta hôm nay quá đỗi bất ngờ, hoặc có lẽ từng món đồ gợi ra quá nhiều ký ức, khiến hắn thoáng động lòng.

Thái tử nhìn ta, ánh mắt phức tạp.

Ta đối diện với ánh mắt hắn, nói:

"Điện hạ, là ngài nói ngài chưa từng hối hận. Nếu sau này ngài hối hận, cũng đừng đến tìm ta."

Ta sẽ không.

Hắn đáp.

Ta cười nhẹ, cười một lúc rồi mất hết hứng, thả lọn tóc xuống. Mái tóc bay lượn trong gió, rơi xuống dòng nước.

Ta cũng tùy tay ném chiếc kéo xuống.

Từ xa nhìn lại, thấy chiếc kéo đ.â. m vào nước, tạo nên chút bọt sóng, nhưng chẳng gợn lên được một đợt sóng lớn.

Ta đứng trên vách núi cao, nhìn về dãy núi ngoài xa, chỉ thấy lờ mờ vài bóng hình như khói bụi.

Dòng sông lớn như từ trên trời đổ xuống, cuồn cuộn trôi ra biển, không bao giờ quay đầu lại.

11

Hắn nhìn ta thực hiện từng hành động, cuối cùng chỉ thở dài bất lực:

"Giang cô nương, cơn giận của cô nương đã xong chưa?"

Ta bình thản đáp:

"Thần nữ không phải đang nổi giận."

Ta nhấc tà váy bước lên xe ngựa, giọng nói nhẹ nhàng tan vào trong cơn gió lạnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!