Chương 3: (Vô Đề)

Nói xong, ta quay người bước vào phủ, không để Lý Hà có cơ hội giữ ta lại.

Tiểu nha hoàn Bảo Châu giận dữ,

"Tiểu thư, sao người để bọn họ mang về? Dù là bán cho người khác hay phân phát cho ăn mày, cũng không thể để họ lấy lại được!"

Ta lắc đầu:

"Những thứ đó phần lớn đều là đồ dùng của Hoàng gia, dân thường không được phép dùng."

Vài ngày sau, cổng Giang phủ lại bị gõ vang. Thái tử với dáng vẻ thanh tao, ánh mắt lạnh nhạt, đích thân đến. Phía sau hắn, Lý Hà và đội người lại khiêng những chiếc rương trở lại.

Hắn nhìn ta, khuôn mặt không chút biểu cảm, nói:

"Nàng muốn ta tự mình đến, giờ ta đã đến, nàng đã hài lòng chưa?"

8

Thái tử đứng ngoài cửa, dáng người cao ráo, thân hình thẳng tắp. Ánh mặt trời chiếu lên tà áo nguyệt bạch của hắn, ấm áp nhưng không xua được vẻ lạnh lùng toát ra từ hắn.

Ta cúi người hành lễ, giọng nhẹ nhàng:

"Tham kiến Thái tử điện hạ."

Rồi không để Lý Hà bước vào phủ, ta khẽ liếc về phía sau, Bảo Châu ôm một quyển sổ vội vàng chạy đến.

Ta nhìn Thái tử, dịu dàng nói:

"Giang phủ cũng còn rất nhiều vật phẩm mà Đông Cung từng gửi tới. Ta đã sai người cả đêm thu dọn xong, ngài có thể mang về cùng lúc."

Lời vừa dứt, cánh cửa lớn sau lưng ta từ từ mở ra, để lộ một đống lớn rương hòm đủ mọi kích cỡ. Trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Hà và đám người, ta nhận lấy quyển sổ từ tay Bảo Châu, đưa đến trước mặt Thái tử.

Thái tử cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn ta một lần, nhưng không nhận lấy, chỉ nói:

"Ta không cần những thứ này, nàng tự xử lý đi."

Ta không ép, đưa quyển sổ lại cho Bảo Châu, nhàn nhạt đáp:

"Thần nữ thực ra cũng không cần những vật cũ mà điện hạ trả lại, chi bằng hãy tìm một nơi, vứt hết đi."

Trước ánh mắt càng kinh ngạc của mọi người, ta mỉm cười dịu dàng:

"Vứt xuống Duẫn giang, điện hạ thấy thế nào?"

Thái tử ánh mắt khẽ động, có lẽ không hiểu ta muốn làm gì, không phản đối.

Xe ngựa của Giang phủ từ từ tiến lại. Ta nói với Thái tử:

"Điện hạ có lẽ phải tạm chịu ủy khuất, cùng ta đi một chuyến."

Hắn không nói gì, lên xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ta ngồi ở góc xe cách xa hắn nhất, cũng vén rèm nhìn đường phố bên ngoài. Xe ngựa đi qua khu chợ sầm uất, chậm rãi tiến về phía trước.

Có người nhận ra xe ngựa của Giang phủ, ánh mắt lạ lùng nhìn theo, thì thầm chỉ trỏ.

"Nhìn kìa, đó là xe của nhà họ Giang!"

Giang gia?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!