Phiên ngoại 3:Góc Nhìn Dung Ngọc
Thái tử Dung Ngọc là một người thanh cao như ánh nắng sau mưa, ôn hòa như ngọc, tựa như thần tiên trên trời.
Luôn như thế, và cho đến lúc c.h.ế. t vẫn như thế.
Dung Ngọc tinh thông mọi thứ: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, tất cả đều xuất chúng. Tướng mạo thanh tú, khí chất nho nhã, nhân từ và khoan dung, được triều thần và dân chúng hết mực yêu mến.
Hắn là một người kế vị xuất sắc, duy nhất không phù hợp ở chỗ, hắn muốn cả đời chỉ có một người vợ.
Không vì lý do gì khác, chỉ là khi nghĩ đến việc Hoài Nguyệt sau này sẽ giống mẫu hậu hắn, ngày ngày phải ứng phó với một đám phi tần ong bướm, có lẽ sẽ chẳng còn nhiều thời gian dành cho hắn. Hắn không thể chấp nhận điều đó.
Từ nhỏ, ánh mắt Giang Hoài Nguyệt chỉ có hắn, sau này cũng nên như vậy.
Và hắn cũng thế.
Dung Ngọc nhân từ là thật, nhưng lòng nhân từ của hắn mang theo sự sắc bén. Nếu không, làm sao hắn có thể giữ những người huynh đệ hoàng thất khác nằm yên dưới tay mình?
Nhưng sự sắc bén ấy, khi đối diện với Giang Hoài Nguyệt, lại vô thức biến mất không còn dấu vết.
Năm Hoài Nguyệt bảy tám tuổi, nàng lén ma ma ăn kẹo mạch nha mà Bảo Châu mua, làm rụng một chiếc răng sữa sắp lung lay. Trước mặt người khác, nàng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng bước chân càng đi càng nhanh, chạy thẳng đến Đông Cung, lao vào lòng hắn, òa khóc:
"Thái tử ca ca, ta sắp biến thành quái vật không răng rồi!"
Từ nhỏ đã lớn lên trong thâm cung, thái tử khi ấy hơn mười tuổi, đã mang vẻ già dặn trước tuổi. Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của hắn luôn tĩnh lặng, chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc, dù khi hắn vừa xử tử một mật thám muốn bò lên long sàng, ánh mắt hắn vẫn không gợn sóng.
Nhưng khi nhìn thấy tiểu Hoài Nguyệt, ánh mắt hắn dịu dàng hơn. Hắn lặng lẽ giấu con d.a. o dính m.á. u ra sau lưng, dùng bàn tay sạch sẽ còn lại xoa đầu nàng, dịu giọng:
"Sao thế?"
"Thái tử ca ca," nàng vừa khóc vừa chỉ cho hắn xem chiếc răng sữa lung lay của mình, "Răng của ta không cần ta nữa. Ta có giống ông nội, sau này ngày nào cũng phải uống cháo loãng không?"
Dung Ngọc dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích:
"Chiếc răng này già rồi, nó muốn về hưu. Rồi sẽ có răng mới thay thế nó."
Tiểu Hoài Nguyệt miễn cưỡng tin hắn.
Lớn thêm một chút, nàng không còn nhiều thời gian đến Đông Cung nữa. Gia đình nhà họ Giang giáo dưỡng nàng rất nghiêm khắc, từ sáng đến tối đều là cầm, kỳ, thi, họa.
Thái tử cũng bận rộn, nhưng dù bận đến đâu, hắn vẫn dành thời gian đi thăm nàng.
Ngày đó, hắn thấy nàng đang tranh luận với ma ma, khi ma ma đi khỏi, nàng ấm ức nhìn hắn, làm nũng:
"Ma ma bảo ta không được nói những lời đó với người khác, nhưng ta cứ muốn nói."
Nàng kể cho hắn nghe mọi chuyện.
Dung Ngọc buồn cười, nhẹ nhàng lau bụi trên má nàng.
Hôm sau, hắn gửi đến nàng một bộ Nữ tắc, Nữ huấn, Nữ giới mới tinh.
Nàng mở ra, dưới bìa sách nghiêm túc là những câu chuyện dã sử thú vị. Đây là những quyển sách hắn thức nhiều đêm để chọn lọc từ hàng núi sách, dành riêng cho thiếu nữ ở độ tuổi như nàng.
Lớn thêm một chút nữa, Giang Hoài Nguyệt nhặt được một con thỏ nhỏ, nuôi trong viện của mình, ngày nào cũng thích nhìn thỏ ăn cỏ, ngủ say.
Con thỏ càng nuôi càng quấn người, mà còn rất hay ghen.
Mỗi lần nàng đứng cùng Dung Ngọc, con thỏ đều đập chân xuống đất "bộp" một cái để tỏ vẻ bất mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!