Sau khi xác nhận đã an toàn, hắn ở lại đây dưỡng thương một tháng.
Nữ tử kia là người có dã tâm lớn, hắn nhìn một cái là biết ngay. Nên khi nghe nàng ngăn cha nàng trị chứng mất trí nhớ của hắn, hắn không ngạc nhiên.
Nàng nghĩ thế nào, hắn không quan tâm.
Dù sao khi rời đi, hắn sẽ g.i.ế. c sạch cả nhà họ.
Hắn quả thực là kẻ tàn nhẫn, độc ác.
Mỗi ngày, hắn lặng lẽ dọc theo bờ sông, tìm kiếm Dung Ngọc
- kẻ cũng rơi xuống nước giống hắn. Nhưng hắn chẳng tìm được gì, cho đến khi Lý Hà dẫn một nhóm người tìm đến, quỳ sụp trước mặt hắn, đồng thanh hô:
"Tham kiến Thái tử."
Hắn tìm thấy rồi, nhưng đó chỉ là bộ xương của Dung Ngọc. Đến phút cuối, trong tay Dung Ngọc vẫn nắm chặt một miếng ngọc bội.
Không ai biết, trong khoảnh khắc cuối đời, Dung Ngọc đã nghĩ gì.
Hắn chôn Dung Ngọc ngay tại chỗ, vứt miếng ngọc bội xuống dòng nước, cười nhạt:
"Chết rồi, nàng ấy sẽ không còn thuộc về ngươi nữa."
Đã bị nhầm là Dung Ngọc, hắn liền thuận nước đẩy thuyền, chấp nhận thân phận ấy. Trên đường trở về, hắn đã nghĩ kỹ cách ứng phó: phải nhanh chóng củng cố vị thế, không ai có thể mãi đóng giả người khác.
Quan trọng hơn, hắn cũng không muốn sống dưới cái tên Dung Ngọc lâu dài. Hắn cần tranh thủ thời gian trước khi thân phận bị bại lộ để thu nạp càng nhiều thế lực càng tốt. Đồng thời, phải cắt đứt quan hệ với những thuộc hạ trung thành của Dung Ngọc, tránh bị phát hiện sơ hở.
Gia tộc họ Giang, tất nhiên, là mối nguy hàng đầu cần đẩy xa.
Trở về, hắn lấy cớ A Yên, đề nghị từ hôn với Giang Hoài Nguyệt.
Hắn không thích bất kỳ ai. Hắn chỉ cần tiến lên, không ngoái đầu.
Hoàng thượng không đồng ý. Hắn quỳ trước điện nhiều ngày liền, cố ý chọn lúc trời mưa, để trông có vẻ quyết liệt hơn.
Về vết thương chưa lành, lại dầm mưa có làm nặng hơn không, hắn chẳng bận tâm. Sống chết, từ lâu hắn đã không để ý.
Ngày ấy, trời u ám, mưa tầm tã. Nàng cầm ô bước tới.
Nàng còn chưa đến gần, hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của nàng.
Nàng che ô cho hắn.
Trước nay, chưa từng có ai che ô cho hắn.
Lúc đó, hắn đã nghĩ gì?
Hắn chẳng nghĩ gì cả. Trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết nàng đang rất gần. Đây là lần gần hắn nhất trong suốt nhiều năm qua.
Hắn cố không quay đầu nhìn nàng, nhưng bầu trời u ám, mưa mù mịt, điện cao vời vợi – tất cả dường như tan biến. Chỉ có nàng bên cạnh, hơi thở của nàng nhẹ nhàng nhưng không buông tha hắn.
Dung Vọng lặng lẽ bước ra khỏi tán ô, thẳng lưng, để mặc mưa đổ xuống người.
Cuối cùng, hắn cũng thành công từ hôn, nhưng trong lòng lại nặng nề đến khó chịu.
Cảm giác ấy đạt đến đỉnh điểm khi nàng đứng trên vách núi, gió thổi tung tà áo, nước mắt tuôn rơi.
Nàng rất ít khi khóc, điều đó hắn biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!