62
Khi Thịnh Vương đang dồn hết tâm sức mưu đồ phế vua tạo phản, vương phi của hắn, để trả ân tình cho kẻ thù, đã đưa một nhân vật quan trọng từ Giang phủ ra ngoại thành, đến một trang viên để lánh nạn.
Hồng Trần Vô Định
Ta không rõ trong lòng Thịnh Vương nghĩ gì, nhưng An Vương hiển nhiên không yên tâm, liền phái người canh giữ, lượn lờ bên ngoài trang viên.
Những chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến nàng ta.
Trương Kiều Kiều mỗi bữa có thể ăn ba bát cơm, vậy mà vẫn không đủ, ngày ngày kéo ta đi nướng thịt, câu cá, đào khoai lang, hái măng trúc mùa đông.
Khung cảnh tuyết phủ nơi trang viên đẹp đến nao lòng, từng trận tuyết lớn rơi trắng xóa, che lấp đi bao lo âu bởi cuộc tranh đấu quyền lực, tạo nên một cảm giác nhàn nhã, phiêu diêu ngoài thế sự.
Ta ngẩn người nhìn tuyết trắng.
Trương Kiều Kiều vỗ vai ta, cười nói:
"Nếu Thịnh Vương chó ngáp phải ruồi, không c.h.ế. t mà còn thành công, thì ta chính là hoàng hậu. Khi ấy, ta sẽ bảo vệ nàng suốt đời, không cần lo lắng gì cả."
"Nói vậy thôi, nhưng với cái đầu ngu ngốc của hắn, thành công chỉ e là khó hơn lên trời."
Ánh mắt ta rơi xuống bụng nàng, chậm rãi nói:
"Nếu Thịnh Vương thất bại, nàng mang thai cốt nhục của hắn, không lo lắng sao?"
Trương Kiều Kiều cắn một miếng gà rừng nướng, thong thả đáp:
"Thái tử đã hứa với ta, dù cha hắn có chết, đứa trẻ trong bụng ta cũng sẽ không bị liên lụy. Đó là một trong những điều kiện để ta bảo vệ ngươi."
Chẳng phải có câunhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại xanhsao?
Trương Kiều Kiều cười nhạt:
"Nhưng trong mắt Dung Vọng,"thổi lại xanh
"thì sao chứ? Cỏ dẫu mọc, cũng chẳng làm nên chuyện gì."
Trương Kiều Kiều hỏi ta:
"Hoài Nguyệt, nếu được chọn, nàng muốn sống cuộc sống thế nào?"
Sống thế nào ư?
Làm một quý nữ danh gia vọng tộc suốt mười mấy năm qua, ta chưa từng có sự lựa chọn, cũng chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó.
Mùi hương thịt nướng từ bếp than phả vào mũi, ngoài đình, cánh đồng khoai đỏ thấp thoáng nhú lên.
Ta đáp:
"Ta thích nhất cuộc sống tựa mây trôi hạc lượn, ngao du sơn hà, ngắm nhìn núi non hùng vĩ, biển cả bao la."
"Không cần nói lời gì, làm điều chi mà phải toan tính trăm bề. Không cần sống một đời trong góc sân nhàm chán, nhìn mãi cảnh vật không đổi suốt mấy chục năm. Không cần lo lắng phu quân thay lòng, hay cảnh người mới cười, người cũ khóc."
Trương Kiều Kiều ngồi ngả người, no nê đánh một cái ợ.
"Hồi còn trẻ, ta cũng từng nghĩ như thế, muốn ra biên ải, ngắm cát vàng ngút trời, sống một đời cuồng nhiệt. Nếu không trở về cũng chẳng sao."
Nàng xoa xoa bụng mình, thở dài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!