Dung Vọng vốn đã tái nhợt, sau cái tát mạnh lại ửng lên vài phần đỏ nhạt. Thêm vào đó, khóe môi lại rỉ máu, hắn trông vừa thảm hại, vừa mang nét thê lương khó nói.
Hắn nhìn theo bóng dáng hoàng hậu rời đi, ánh mắt phức tạp.
Tuyết rơi không tiếng động, cành mai tỏa hương ngầm.
Ta đứng lặng giữa màn tuyết, không biết có nên bước ra hay không. Dung Vọng trông như cần một khoảng lặng để bình tâm.
Chưa kịp quyết định, hắn đã tự mình thu hết cảm xúc, bước qua những cành mai rực rỡ, đến bên cạnh ta. Cuối cùng cũng không còn ai ngắt lời hắn.
Hắn lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc trắng, bên trong ánh lên chút tím nhạt, đường nét khắc họa tinh xảo, chính là miếng Phượng bội.
Lúc này ta mới để ý, dưới lớp áo choàng hồ ly sang trọng, y phục hắn đang mặc đã ướt. Hắn dùng thân nhiệt để giữ ấm, nước thỉnh thoảng vẫn nhỏ giọt từ tay áo xuống tuyết.
Mái tóc đen nhánh và đôi mày cũng phủ đầy sương tuyết.
Hóa ra hắn cuối cùng đã tìm thấy Phượng bội, chưa kịp thay quần áo đã vội vã chạy tới muốn trao miếng ngọc cho ta.
Dung Vọng nhẹ nhàng nói:
"Hoài Nguyệt, ta tìm thấy rồi."
Hắn định đặt miếng ngọc vào tay ta, nhưng không cẩn thận chạm phải chỗ nào đó, miếng ngọc hoàn chỉnh bỗng nhiên vỡ tan.
Hắn sững người.
Những ngón tay gầy guộc, thanh thoát của hắn buông rơi từng mảnh ngọc vụn xuống tuyết.
60
Hắn luống cuống nhặt lại những mảnh ngọc vụn lẫn trong tuyết, vô thức cố gắng ghép chúng lại. Ghép được một lúc, nhưng chỉ cần động nhẹ, chúng lại vỡ ra, rơi rải rác đầy đất.
Hắn đột ngột dừng lại.
Hồi lâu, hắn túm lấy một góc váy ta, giọng như đang nén lại cảm xúc bên bờ sụp đổ:
Hồng Trần Vô Định
"Hoài Nguyệt, xin lỗi."
Ta gạt tay hắn ra, định kéo hắn đứng dậy:
Đứng lên đi.
Hắn không nhúc nhích, cơ thể hắn quá nặng. Hơn nữa, hắn đột nhiên cúi người ho khan dữ dội, phun ra từng ngụm máu, mãi lâu sau mới hồi sức, ngồi bệt xuống tuyết, cứng đờ lau đi m.á. u nơi khóe miệng.
Áo trắng đã bị m.á. u nhuộm đỏ, tóc đen xõa rối trên tuyết.
Hắn nhìn ta chằm chằm:
"Hoài Nguyệt, đợi ta vài ngày. Ta sẽ làm lại miếng khác cho nàng. Ta có thể học được. Ta học mọi thứ rất nhanh..."
Như nhớ ra điều gì đó, hắn bỗng cụp mắt, tự nói với vẻ bình thản:
"Phải rồi, ta học mọi thứ đều nhanh, chỉ duy nhất việc học cách yêu và thừa nhận tình yêu là chậm hơn một chút. Chậm một bước thôi, đã thành vạn kiếp không thể quay đầu."
Dáng vẻ bình thản của hắn không hề giống những lần trước khi cố tình tỏ ra đáng thương yếu đuối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!