48
Ta chèo thuyền nhỏ hái một bó sen, trên đường trở về, những ánh mắt ngây dại của đám công tử kia vẫn không rời khỏi ta.
Sau đó, rất nhiều người trong số họ hỏi thăm thân phận của ta qua biểu huynh.
Hồng Trần Vô Định
Trong đó có vài người mẹ ta rất vừa ý, bà thậm chí đã chuẩn bị tiếp đón bà mối đến nhà.
Nhưng đợi mãi không thấy ai tới.
Một thời gian sau mới nghe tin, những người kia đều vội vàng đính hôn với người khác.
Mẹ ta thắc mắc,
"Một, hai người thì không nói, sao tất cả lại vội vàng như vậy?"
Không cần đoán, chắc chắn là trò của Dung Vọng.
Tâm trạng ta phức tạp, nhưng cũng nhẹ nhõm. Ít nhất thì tạm thời không phải bị thúc ép chuyện xuất giá.
Khi còn nhỏ, hôn sự giữa ta và Dung Ngọc thuận theo lẽ tự nhiên, ta chưa từng nghĩ tới khả năng khác.
Giờ đây ta nhận ra, hôn nhân không phải lúc nào cũng khiến người ta mong chờ.
Nếu cuối cùng chỉ là trở thành một nữ nhân trong nội viện, vậy tại sao từ nhỏ lại phải học hành gian khổ, hiểu về núi non hùng vĩ, biển cả bao la, để rồi bị nhốt cả đời trong những toan tính gia đình, lãng phí tài năng?
Mùa đông ngắm mai, mùa hè ngắm sen.
Ta cùng Tống Song tới một hồ sen ngoại thành để tránh nóng, những đóa sen xanh mướt trải dài tận chân trời, là nơi tuyệt đẹp để thưởng hoa.
Tống Song chèo thuyền ra giữa hồ hái hoa, ta ngại trời nóng, chỉ ngồi trong đình, phe phẩy quạt tròn, nhìn nàng chèo ngày càng xa.
Rồi một người không ngờ tới xuất hiện.
A Yên đã búi tóc kiểu phụ nhân, bước vào đình và nói muốn từ biệt ta.
Ta mới biết, nàng đã được quản sự Đông Cung chọn cho một tiểu quan làm chồng. Tiểu quan đó được điều ra ngoài kinh thành nhậm chức, nàng cũng phải theo chồng rời đi.
Ta không tin lời nàng, lạnh nhạt nói,
"Ta và ngươi chẳng có giao tình gì. Ngươi muốn đi thì cứ đi, có gì mà phải từ biệt ta?"
49
A Yên ánh mắt có chút trống rỗng và tê dại.
Ta nhớ lại lần đầu gặp nàng, đôi mắt trong trẻo quay lại nhìn ta, ngây thơ và không hiểu chuyện đời, khiến ta bất giác cảm thán.
Nàng không biết từ đâu bẻ một nhành liễu, đặt lên bàn trước mặt ta, rồi nói:
"Giang muội muội… Ta lớn hơn muội, đành tự tiện gọi muội là muội muội vậy. Ta ở kinh thành không quen ai, tiện tay bẻ nhành liễu, cũng không biết tặng ai, chợt nhớ đến muội, rồi may mắn lại gặp muội ở đây."
"Ta vừa đến kinh thành cũng là vào mùa hè."
A Yên cảm thán,
"Thời gian trôi qua thật nhanh, một năm nay như giấc mộng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!