Chương 17: (Vô Đề)

45

Ta giật tay ra khỏi hắn, nhìn hắn một cách nghiêm túc,

"Ta sẽ không bao giờ coi ai là thay thế cho ai."

Ta không hề bị bộ dạng đáng thương của hắn làm mê hoặc.

"Ngươi trước đây coi ta như quân cờ, tính toán ta và Giang gia, công khai hủy hôn ước với Dung Ngọc, để ta bị người trong kinh thành chế nhạo, ủng hộ người mới chiếm đoạt quyền lực của Giang gia. Ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay không?"

"Lão thái y thường vô tình hoặc cố ý nhắc đến hoàn cảnh khó khăn của ngươi, nhưng đó không phải là do ta gây ra. Còn hoàn cảnh của ta và Giang gia, chính ngươi đã tạo nên. Ta không ít lần đau đớn đến mức suýt gục ngã, tất cả đều do ngươi."

"Ngươi không muốn Giang gia, nhưng lại muốn lấy đích nữ của Giang gia. Làm gì có chuyện như vậy. Ta sinh ra trong Giang gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý từ gia tộc, thì cũng phải gánh chịu những rủi ro cùng gia đình."

Dung Vọng.

Đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn, nói một cách nghiêm túc,

"Nếu cái c.h.ế. t của Dung Ngọc không liên quan đến ngươi, ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi. Tự ngươi liệu mà làm."

Hắn dường như đã đoán trước phản ứng của ta, không có vẻ thất vọng gì, thần sắc không thay đổi, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ một cách mơ màng:

"Nữ nhi nhà họ Trương mặc hồng y cũng rất đẹp. Hoài Nguyệt, nếu như nàng mặc hồng y, chắc chắn sẽ là người đẹp nhất."

Ta đáp lại,

"Ta đã thêu một lần hồng y rồi, sẽ không thêu lần thứ hai."

Ánh mắt Dung Vọng lập tức trở nên u ám, sự ghen tuông bùng lên, ta cảm thấy như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.

Nhận ra sự sợ hãi trong ta, hắn thu lại toàn bộ ác ý, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có phần u ám,

"Ta ít khi so sánh với Dung Ngọc, nhưng đôi khi, thật sự rất ghen tị với hắn… Hoài Nguyệt, sau này ta sẽ không giấu giếm nàng nữa, gián điệp này chính là sự thành ý của ta."

Gián điệp đó sẽ có người xử lý. 

Ta cảm thấy hắn không nghe vào lời ta, không muốn nói thêm gì nữa, liền quyết định rời đi.

46

Sau khi nữ nhi nhà họ Trương xuất giá, mẹ ta lại bắt đầu thúc giục chuyện hôn sự của ta.

Lần này, bà mang đến một chồng tranh vẽ chân dung các công tử để ta lựa chọn.

"Hoài Nguyệt, ít nhất con cũng phải chọn một người. Chuẩn bị hôn lễ không phải chuyện ngày một ngày hai đâu."

Ta thoáng bối rối:

"Mẹ, nhất định phải gả cho ai đó mới được sao?"

Mẹ ta không hiểu:

"Tất nhiên rồi. Không lấy chồng, sinh con thì làm sao trọn vẹn được?"

Ta cũng không hiểu.

Tại sao nhất định phải lấy chồng, mới có thể coi là trọn vẹn?

Không muốn tranh cãi, ta tiện tay chọn vài bức chân dung để mẹ vui lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!