Chương 12: (Vô Đề)

Đã đến rồi, không thể để ông ta tay không trở về.

Lâm Thái y bắt đầu đi thăm bạn cũ khắp nơi, ôn lại chuyện xưa.

Chưởng sự của Thái y viện muốn mời ông về nhà mình ở, nhưng ông từ chối.

Nhiều năm không gặp, ông thích ở lại Giang phủ hơn.

Ông ở lại đó đến tận mùa hè.

Đến sinh thần của Hoàng thượng, Lâm Thái y định sau khi dự yến sẽ rời đi.

Giang phủ chuẩn bị nhiều xe ngựa để tiến cung.

Vì ta bị trễ giờ, nên là người cuối cùng rời phủ.

Trên đường, xe ngựa của ta bị hỏng.

Đang loay hoay chưa biết phải làm sao, thì một chiếc xe ngựa khác dừng lại.

Thịnh Vương bước xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ say mê, hỏi:

"Giang cô nương có cần bổn vương đưa đi không?"

Ta còn đang lưỡng lự, thì Thái tử cũng đến.

Có lẽ nghe tin xe ngựa của ta hỏng, hắn đã đặc biệt từ cung chạy ra đón ta.

Ánh mắt hắn lướt qua Thịnh Vương, không dừng lại, chỉ chăm chú nhìn ta.

"Hoài Nguyệt, xe ngựa của nàng hỏng rồi. Ta đến đón nàng vào cung."

32

Một bên là Thịnh Vương, một bên là Thái tử, cả hai đều nhìn ta, chờ ta đưa ra lựa chọn.

Nhưng ta chẳng muốn chọn ai cả.

Ta khách sáo từ chối:

"Đa tạ Thái tử điện hạ và Vương gia, nhưng thần nữ có thể tự mình vào cung."

Rồi ta xuống xe, tháo dây ngựa, leo lên ngựa.

Ta ra hiệu cho phu xe ở lại chờ người của Giang phủ đến, chẳng bận tâm phản ứng của Thái tử hay Thịnh Vương, thúc ngựa rời đi.

Là nữ nhi nhà thế gia, cưỡi ngựa b.ắ. n cung tất nhiên cũng biết chút ít.

Tuy động tác của ta hơi vụng về, nhưng không có gì nguy hiểm, ta đến hoàng cung một cách an toàn.

Hoàng cung đông đúc người qua lại.

Ta dừng ở một góc để chỉnh lại y phục, rồi bước đi uyển chuyển, lại trở thành vị tiểu thư đoan trang, quý phái của Giang gia.

Tống Song nhìn thấy ta, liền hỏi:

"Ngươi mải làm gì mà tới giờ mới tới?"

Ta giải thích qua loa rồi ngồi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!