Chương 11: (Vô Đề)

29

"Ta khi đó không nhớ gì về quá khứ, nên nghĩ rằng ngươi ngăn cản phụ thân mình cũng chẳng hại gì. Nhưng giờ nghĩ lại, cứu ta hay không cũng chỉ vì muốn hưởng vinh hoa phú quý. Gả cho một tiểu quan đã là phúc phần tốt nhất của ngươi rồi."

A Yên thất thần rời đi.

Tống Song kéo ta lại để xem kịch, không cho ta đi.

Giờ cuối cùng ta cũng có thể rời đi, ta ra hiệu bằng ánh mắt bảo nàng buông tay ra.

Thái tử lại bước đến gần:

"Hoài Nguyệt, ta xử lý như vậy, nàng thấy thế nào?"

Cũng tạm được.

A Yên tuy khiến người khác khó chịu, nhưng cũng chẳng phạm tội lớn nào. Ân cứu mạng là có thật, đổi lại ta cũng sẽ xử lý như vậy.

Nhưng tất cả những chuyện này, liên quan gì đến ta?

Ta khách sáo nói:

"Thái tử điện hạ xử lý chuyện trong cung của mình, không cần hỏi ý kiến thần nữ. Dù sao thần nữ và điện hạ đã giải trừ hôn ước từ lâu rồi."

Hắn lảo đảo, cố giải thích:

"Ta chưa từng chạm vào nàng ta. Nàng ta luôn ở viện nhỏ, Lý Hà bọn họ có thể làm chứng cho ta."

Tình cảm thanh mai trúc mã không phải là lời đồn.

Ta quá hiểu hắn, lời giải thích của hắn chẳng khiến ta bất ngờ.

Thái tử là người cẩn thận chu toàn, lúc mất trí nhớ chưa cho A Yên danh phận thì chắc chắn sẽ không động vào nàng ta.

Nhưng đó không phải là vấn đề chính.

Ta thở dài, nhấn mạnh một lần nữa:

"Điện hạ, ngài và ta đã giải trừ hôn ước rồi. Đó là điều ngài đã quỳ dưới mưa mấy ngày liền ở Kim Loan điện để xin được."Từ giờ, đường ai nấy đi, chúng ta không liên quan đến nhau.

"Hắn vẫn không cam lòng:"Hoài Nguyệt, nếu ta có thể tự thuyết phục được gia tộc và trưởng bối hai bên, nàng có đồng ý tái hợp hôn ước không?

"Ta nhìn thẳng vào hắn, thẳng thắn từ chối:"Không đồng ý."

Rồi quay người bỏ đi.

Sau lưng, truyền đến tin Thái tử đau buồn quá độ, vết thương tái phát, ngất xỉu.

Ta chẳng buồn để tâm, chỉ bảo lương y đi kiểm tra, đừng để hắn xảy ra chuyện gì trước cửa Giang phủ.

30

Thái tử được đưa về Đông Cung, nhưng ngày hôm sau lại gắng gượng thân thể yếu ớt, đến Giang phủ.

Người gác cổng nhà ta lớn gan không cho hắn vào.

Hắn không trách, cũng không nản lòng, ngày nào cũng đến, không quản mưa gió.

Nếu không phải vì hắn cứ mãi hành hạ thân mình khiến vết thương chẳng lành, lại thêm quầng thâm dưới mắt, có lẽ người ta sẽ tưởng hắn chẳng làm gì ngoài việc đến Giang phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!