Chương 10: (Vô Đề)

Nàng ta bị Tống Song tra hỏi, có chút sợ hãi, lí nhí đáp:

"Là do một tiệm may ngoài cung gửi đến."

Tống Song hỏi tiếp:

"Có phải Thái tử bảo ngươi mặc không?"

A Yên bối rối, không biết làm sao, thành thật trả lời:

"Gần đây Thái tử xuất cung, ngài ấy không biết. Khi tiệm may gửi váy đến, ta nghĩ, ta nghĩ là dành cho mình…"

Phản ứng của Tống Song quá mạnh, khiến ta nghi hoặc. Tin tức của ta lạc hậu đến mức không hiểu tại sao một chiếc váy lại đáng quan tâm như vậy sao?

Ta liền hỏi nàng.

Tống Song cười lạnh:

"Chiếc váy này là Thái tử đặt làm trước khi mất trí nhớ. Ngài ấy còn hỏi ta xem Hoài Nguyệt thích kiểu dáng thế nào, lại dặn không được tiết lộ cho ngươi biết."Ngài ấy muốn trong lễ cập kê của ngươi, dành cho ngươi một bất ngờ.

"Ta khựng lại. Bất ngờ thì không thấy, chỉ thấy ngỡ ngàng. A Yên cũng bàng hoàng, mặt đỏ bừng:"Xin lỗi, ta không biết chiếc váy này là dành riêng cho nàng.

"Ta còn chưa kịp nói gì, quản gia đã vội vã chạy tới, thấy ta liền thông báo:"Thái tử gặp nạn trong lúc tiễu trừ thổ phỉ. Ngựa hoảng loạn, khiến người ngã đập đầu vào vách đá, hiện đang hôn mê bất tỉnh.

"26 Phụ thân ta vội vã rời đi. Dù là A Yên hay Thái tử, cũng không thể làm gián đoạn lễ cập kê của ta. Khi Thái tử bị vây quanh bởi các ngự y để cứu chữa, ta đứng giữa biển hoa rực rỡ, được các vị trưởng bối vây quanh. Ta bái lạy theo nghi lễ, được ban tên tự – Từ Hi. Chữ"Hihợp vớiNguyệt".

Nhật nguyệt tinh tú, ánh sáng rực rỡ soi sáng ta.

Mọi bóng tối trong thế gian này đều không thể tới gần.

Nghi lễ hoàn thành, ta cùng mẫu thân tiễn khách.

Lúc này, hầu hết khách đã rời đi, thì có một con bạch mã lao nhanh đến cửa Giang phủ, dừng lại đột ngột.

Con ngựa hí vang, nhấc vó.

Thái tử từ trên lưng ngựa bước xuống.

Trán hắn quấn băng trắng, dường như rất gấp gáp, nên băng chẳng được quấn chặt, đã thấm đỏ máu.

Những giọt m.á. u loang lổ trên trán, rơi cả xuống y phục.

Gương mặt tuấn mỹ ấy, bởi điểm xuyết vài vệt m.á. u đỏ, lại tăng thêm nét mong manh.

Hắn loạng choạng vài bước, nhanh chóng tiến đến gần ta.

Nhưng đến trước mặt, hắn lại như chùn bước, chỉ dám cầm lấy một góc tay áo ta, như sợ ta sẽ đột ngột biến mất.

Đôi mắt sâu thẳm, hắn không dám chớp, chỉ chăm chăm nhìn ta.

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, mang theo chút hy vọng.

"Hoài Nguyệt, hôm nay là lễ cập kê của nàng. Ta… không đến trễ chứ?"

27

Ta rút tay áo về, ánh mắt bình thản:

"Thái tử điện hạ, lễ cập kê đã kết thúc, khách khứa cũng gần như rời đi hết rồi. Ngài đến muộn rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!