Chương 1: (Vô Đề)

1

Hôn sự giữa ta và thái tử đã gần kề, mỗi ngày đều bị ma ma kéo vào phòng riêng thêu hồng y, đến cả một con chim sẻ bay qua trời cũng bị bà ta nhắc đi nhắc lại cả buổi.

"Tiểu thư, trên trời có con chim sẻ gì đáng nhìn, trong tay người cầm phượng hoàng mới là báu vật."

Trong tay ta, bộ hồng y thêu dở dang một nửa đôi cánh phượng hoàng, lộng lẫy, kiêu hãnh mà đầy sức sống, thêu hơn nửa năm trời, cuối cùng cũng sắp xong.

Bộ hồng y tinh xảo và hoàn hảo, cũng giống như bản thân ta vậy.

Ta là nữ nhi dòng dõi chính thống của nhà họ Giang, cha ta là tể tướng trong triều, ông nội ta là từng là thái phó, gia thế hiển hách, còn ta, Giang Hoài Nguyệt, đương nhiên là một trong những nữ tử đứng đầu trong kinh thành.

Do vậy, gia đình cũng dạy dỗ ta vô cùng nghiêm khắc, từ cầm kỳ thi họa, tất cả đều phải thành thạo.

Cha ta còn đặc biệt mời một ma ma trong cung đến dạy ta, ma ma này rất nghiêm khắc, nhưng khi ta gả cho thái tử, bà ta sẽ không còn quản lý ta nữa, lúc đó ta sẽ nuôi một bầy chim sẻ trong Đông Cung.

Tuy nhiên, nghĩ đến thái tử điện hạ, ta lại cảm thấy, mỗi ngày bị ép thêu hồng y cũng không phải là việc gì quá vất vả.

Thái tử Dung Ngọc, từ bé đã là thanh mai trúc mã với ta, cùng nhau lớn lên.

Hắn là một người tài giỏi, thanh nhã như một vị thần tiên.

Là nhi tử duy nhất của Hoàng đế, Dung Ngọc từ sớm đã được lập làm thái tử, được dạy dỗ theo tiêu chuẩn của người thừa kế ngai vàng, từ lễ nghĩa, âm nhạc, b.ắ. n cung, cưỡi ngựa, thư pháp, tất cả đều rất tinh thông, thần thái thanh thoát, đức hạnh rộng lượng, được cả triều đình và dân chúng yêu mến.

Hắn là thái tử hoàn mỹ, còn ta là vị thái tử phi hoàn mỹ trong tương lai, hôn ước của chúng ta đã được lan truyền khắp nơi, ai ai cũng biết, ai ai cũng hay.

Không ai ngờ rằng, một hôn sự hoàn hảo như vậy, một ngày nào đó lại bị phá vỡ.

Ngày ta thêu xong hồng y, ma ma hốt hoảng chạy vào báo rằng thái tử trong lúc ra ngoài trị thủy ở biên giới đã bị ám sát và rơi xuống vách đá, đã mất tích một ngày.

Tay ta run lên, kim đ.â. m vào đầu ngón tay, không cẩn thận làm một giọt m.á. u rơi lên cánh phượng hoàng.

2

Tình hình nguy cấp, ta tự nhiên không còn tâm trí đâu mà để ý đến giọt m.á. u đó, vội vã rời đi tìm phụ thân để hiểu rõ tình hình.

Phụ thân an ủi ta, nói vách đá không cao, Hoàng đế đã phái người đi tìm rồi.

Mấy ngày sau đó, ta gần như không ngủ được một giấc nào, từ sáng đến tối niệm kinh cầu phúc, hy vọng thái tử bình an vô sự.

Có lẽ do lời cầu nguyện cứ văng vẳng bên tai Phật Bà, một tháng sau thái tử mới được tìm thấy, nghe nói bị thương nặng, vẫn chưa bình phục hoàn toàn.

Ta vui mừng khôn xiết, chẳng màng thay xiêm y trang sức như thường lệ, từ trong Phật đường bước ra, mặc áo vải đơn giản đã vào cung.

Ta là khách quen của Đông Cung, thậm chí còn có lệnh bài vào cung và ra vào Đông Cung, vậy nên suôn sẻ đi thẳng đến trước cửa phòng thái tử, nhưng lại bất ngờ bị ngừng lại.

Thượng vệ Đông Cung, Lý Hà, chặn ta lại, ngập ngừng nói:

"Giang cô nương, trong đó mùi m.á. u tanh rất nặng, người vẫn là không nên vào."

Hắn là người trung hậu, nói xong liền có chút bối rối, như thể đã làm điều gì có lỗi.

Ta cảm nhận được thái độ của hắn không đúng lắm, nhẹ nhàng cúi người, nói:

"Lý đại nhân, ta là thái tử phi tương lai của ngài ấy, ngài ấy bị thương, ta đương nhiên phải vào thăm, ta không sợ mùi máu, xin ngài cho phép ta vào."

Lý Hà thực sự không tìm được lý do để ngăn cản ta nữa, mặt lộ vẻ khó xử rồi cuối cùng tránh ra.

Ta mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại lo lắng, đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy một nữ tử duyên dáng đang cầm bát thuốc, dùng thìa cho thái tử uống từng muỗng một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!