Thịnh Vương chen vào: "Hoàng đệ, ta đến đón đệ, vừa hay chứng kiến cảnh này. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, đi thôi, phía trước tiệc đã sắp bắt đầu rồi."
Nói xong, hắn quay sang chào ta: "Giang cô nương, hôm nay mặc y phục đỏ, quả là còn rực rỡ hơn cả mười dặm mai."
Ta mỉm cười nhã nhặn, không đáp lại.
Gặp ta liền khen ngợi trước mặt Thái tử, đúng là không biết điều.
Trước khi rời đi, ta liếc nhìn A Yên, bình thản nói: "Cô nương đang mặc chiếc áo choàng này, nếu ta nhớ không lầm, là quà sinh thần năm đó ta từng tặng cho Thái tử điện hạ. Ở góc áo, có thêu một nhánh gừng."
18
Đồ vật của ta thường thêu hoa gừng làm dấu hiệu.
Chiếc áo choàng đó, khi Dung Ngọc làm ta giận, ta đã thêu nhánh gừng thô kệch thay cho hoa gừng vốn dĩ tinh tế.
Người trong Đông Cung không biết chuyện này, lần trước khi kiểm kê, liền bỏ sót chiếc áo choàng này.
Chính hôm nay, khi nhìn thấy áo choàng trên người A Yên, ta mới nhớ ra.
A Yên ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không biết nên tiếp tục mặc áo hay cởi ra trả lại ta.
Thái tử dường như cũng không ngờ chiếc áo này có xuất xứ từ ta. Sau một thoáng trầm ngâm, rồi nói : "Mười vạn lượng bạc, xem như mua lại chiếc áo choàng này từ Giang cô nương, được chứ?"
Ta cầm lò sưởi trong tay, hơi ấm lan tỏa, ngăn cơn gió lạnh thấm vào tay áo. Ta nhàn nhạt đáp: "Ta không thiếu áo choàng, cũng không thiếu mười vạn lượng bạc. Đồ đã có người khác mặc, ta không cần nữa. Xem như tặng lại cho A Yên cô nương."
A Yên đứng sững tại chỗ.
Sắc mặt Thái tử tái nhợt, nhưng vẫn giữ phong thái ôn hòa, nói: "Vậy thì cảm ơn Giang cô nương."
Ta không nhìn họ thêm nữa.
Mười dặm mai đỏ, rực rỡ sắc đỏ phủ lên nền tuyết trắng mới rơi.
Ở nơi mai nở rộ nhất, cung nhân dựng một sân khấu, trên đó các nghệ nhân đang ngân nga hát hí khúc.
Khi ta đến, đã có rất đông người tụ họp.
Khi thấy ta, Thái tử và Thịnh Vương cùng bước vào, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía chúng ta, tràn ngập tò mò.
Hồng Trần Vô Định
Ta không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, chỉ chào hỏi vài quý nữ quen biết.
Chẳng mấy chốc, ta đã hòa vào câu chuyện của họ, cười nói tự nhiên, duyên dáng.
Tiểu thư nhà tướng quân, Tống Song, là người vừa có gia thế vừa có nhan sắc, chỉ sau ta, cũng là một trong những quý nữ được nhiều người cầu hôn nhất kinh thành.
Trong lúc nói chuyện, nàng đột ngột hỏi ta: "Nghe nói Quý phi nương nương đặc biệt đưa về một cây mai quý hiếm, giống mai "Chu Sa Mỹ Nhân". Có lẽ lát nữa sẽ mời người biểu diễn tài nghệ, coi như lấy may. Giang cô nương có thích giống mai này không?"
Nếu có thể giành được phần thưởng trong buổi tiệc ngắm mai, chắc chắn danh tiếng sẽ vang xa, cũng sẽ càng phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của Quý phi.
Nàng đang hỏi ta có quan tâm đến vị trí chính phi của Thịnh Vương hay không.
Ta từ tốn đáp: "Chu Sa Mỹ Nhân, trên đời hiếm có, tất nhiên rất quý giá. Ai mà không thích được? Nhưng nhà ta cũng có không ít vật phẩm quý, cây mai này, cứ để lại cho người thích nó hơn."
Ý ta rất rõ ràng: ta không hứng thú.
Tống Song mỉm cười: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!