*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, bốn người cùng nhau xuất phát đi đến Loan Vũ Điện.
Ngoài thành Xuân Đàm vẫn không thiếu gì thuyền mây trôi nổi như trước, cho dù không bằng khung cảnh đèn đuốc rực rỡ tiên nhạc phiêu bồng, nhưng khi chúng cùng nhau lơ lửng giữa trời thế này thì vẫn mang lại một loại cảm giác rung động dù lặng yên nhưng vẫn hùng vĩ. Ly Hoán ngước đầu cảm thán: "Thật không hổ là toà thành tràn ngập linh khí, nơi khác nào thấy được cảnh này."
"Lúc chúng ta đi trên đường đến đây, thì nghe nói Phi Tiên Cư đã chế tạo được một chiếc thuyền tiên cực lớn, có thể bay lên chín tầng trời hái sao ôm trăng." Mặc Trì thấy Phong Khiển Tuyết không thích nói chuyện lắm, bèn chủ động bắt chuyện với y, "Phong huynh, huynh có muốn lên đó xem chút không?"
Tạ Nhận xách người tới bên cạnh mình, nét mặt không chút thay đổi: "Không muốn!"
"Bớt lại giùm đi, ta còn không hiểu ngươi à, chỗ nào náo nhiệt mà ngươi chẳng thích tới." Mặc Trì vừa chơi ném đá vào quả dại trên cành vừa nói, "Nhưng giá cũng đắt nha, ba trăm ngọc tệ lận đó."
Phong Khiển Tuyết nói: "Không cần trả tiền, ta làm thơ rồi."
Tạ Nhận: "…"
Ly Hoán nghe thế thì vỗ tay: "Đúng đó, sao ta quên mất được chứ, con cháu của Phong thị thành Ngân Nguyệt có ai là không giỏi thơ ca nhạc hoạ đâu? Thế thì có ngại gì mà không tận dụng chứ."
"Có giỏi hơn nữa thì cũng không đưa hai người các ngươi theo được đâu." Tạ Nhận tiếp tục ngăn trước mặt Phong Khiển Tuyết, "Một bài thơ mà đưa được tới bốn người theo, chắc Phi Tiên Cư cũng không còn muốn kiếm tiền nữa quá?"
"Không cần phiền thế đâu, hình như phụ thân ta cũng có chút giao hảo với chủ nhân của Phi Tiên Cư, muốn lên thuyền cũng không khó lắm." Ly Hoán nói, "Nếu Mặc Trì muốn lên thì ta có thể gửi chim sẻ đưa tin đi hỏi một chút."
"Được, nếu có thời gian thì bốn người chúng ta lên xem coi có gì hay không." Mặc Trì cầm quả mà mình ném đá rớt xuống được đưa cho ba người, bình thường hắn thích nhất là lượm mấy cục đá nhỏ chọi lá chọi chim, không cần dùng tiên pháp gì cả cũng có thể trăm phát trúng trăm, cái cây đằng sau sân ở Học phủ Trường Sách trở thành một cái cây hói lá là cũng do như vậy mà ra.
Miệng Tạ Nhận thì cắn trái cây, tâm tình lại lộn xộn không thôi. Sớm biết ngươi có chỗ dựa như thế thì ta nào cần đề nghị viết thơ làm gì, giờ thì hay rồi, nếu như "To đùng một chiếc thuyền to" kia không đổi được cho hai người lên thuyền… Thôi quên đi, mình nên tự tin một chút, không phải là nếu không đổi được, mà chắc chắn là không đổi được. Tới lúc đó, hai người kia thì vui vẻ lên thuyền nhờ quan hệ rộng, mình và Phong Khiển Tuyết lại đứng ở dưới, không lên được thuyền thì cũng chỉ là phụ thôi, nhưng kiểu gì thể diện con cháu Phong thị thành Ngân Nguyệt cũng chẳng còn lại miếng gì.
Phong Khiển Tuyết không hiểu: "Tại sao ngươi lại nhìn ta?"
"Ta có nhìn huynh đâu." Tạ Nhận nói, "Ta đang tính hỏi huynh, chúng ta tới Loan Vũ Điện rồi lại muốn đi tìm ai nữa."
Mặc dù Học phủ Trường Sách rất có địa vị trong giới Tu Chân, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một học phủ không quyền không thế, thay vì vẫy phấp phới lá cờ Trúc Nghiệp Hư, thà mang gia thế của mỗi người ra nó lại còn hữu dụng hơn.
Độ giàu sang phú quý của Tạ phủ nằm ở mức bình thường, bao nhiêu năm qua vẫn luôn phụ thuộc vào Loan Vũ Điện, cho nên thể diện không đủ lớn, nhà Mặc Trì thì chuyên về thi công tiên phủ, càng là một người có tiền nhưng không có địa vị, chỉ có Phong thị thành Ngân Nguyệt và Ly thị thành Lâm Giang là có thể lấy ra làm chỗ dựa.
Phong Khiển Tuyết nói: "Ta chỉ biết Kim Hoằng thôi." Hôm qua mới biết.
Ly Hoán nói: "Còn ta ngay cả Kim Hoằng trông ra làm sao cũng không biết, ta còn chưa tới Loan Vũ Điện bao giờ."
Tạ Nhận dùng mỗi tay ôm một người, treo mình giữa hai người: "Vậy thì cứ thế đi, chúng ta sẽ tới tìm vị nhân huynh này!"
Bên trong Loan Vũ Điện, không hiểu sao Kim thiếu chủ lại thấy sau lưng mình hơi ớn lạnh.
…
Sau khi ra khỏi thành Xuân Đàm, ngự kiếm thêm một canh giờ nữa thì đã tới Loan Vũ Điện. Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi hẳn, ánh chiều tà đang chiếu xuống lớp ngói vàng rực trên tường đại điện, Ly Hoán bị chói đến mắt cũng mở không nói: "Trời đất quỷ thần ơi, gì mà nó xấu quá thể vậy, nhà hắn chỉ biết dùng gạch vàng mà xây nhà thôi hả?"
"Nếu là gạch vàng thật thì cũng tốt đi, trộm hai miếng là cũng đủ để ra ngoài đổi rượu để uống rồi." Tạ Nhận nói, "Đây chỉ là ảo thuật thôi."
"Thế thì chẳng phải là đã keo như kẹo kéo mà lại còn thích phô trương sao." Ly Hoán sửa sang lại áo mũ, từ nhỏ hắn đã lớn lên ở một thung lũng trải đầy hoa lan, sớm quen với thanh nhã sạch sẽ, cho nên khi nhìn tới vẻ khoe giàu mà trông cứ vừa quê vừa sến của Loan Vũ Điện thì hắn ngứa mắt không thôi, ngay cả lúc gõ cửa mà cũng không quên lót một lớp khăn.
Mặc Trì: "…"
Sau khi đệ tử đứng mở cửa nghe xong thân phận của bốn người, thì cung kính dẫn bọn họ đến tiền thính trước, sau đó thì nhanh chóng đi mời thiếu chủ nhà mình tới.
Kim Hoằng cảm thấy như mình bị điếc rồi: "Mấy tên này bị bệnh à, quậy ở thành Xuân Đàm còn chưa xong, thế mà dám đến tận nhà khiêu khích luôn sao?"
Thôi Vọng Triều cũng nói: "Không bằng cứ tống bọn họ ra khỏi cửa luôn đi."
"Vớ vẩn!" Bên cạnh còn có một trưởng bối có chòm râu dê, đây là thúc phụ của Kim Hoằng tên Kim Tiên Khách, dù ông không biết thằng nhãi con nhà mình lại gây hoạ gì ở bên ngoài, nhưng trước giờ ông vẫn thấy ngứa mắt cái vẻ vâng vâng dạ dạ nịnh nọt của Thôi Vọng Triều, cảm thấy vì chất nhi nhà mình chơi với bằng hữu lập loạ như thế nên mới càng ngày càng dốt cả văn tệ cả vũ, bây giờ lại nghe thấy hắn nói đuổi hai thiếu gia nhà Phong và Ly ra khỏi cửa thì càng tức giận hơn, tung một cước đá Kim Hoằng tới tiền thính giải quyết vấn đề: "Nhớ xin lỗi người ta đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!