*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hổ sắt có răng dài như giáo, toàn thân rắn chắc không gì phá nổi, đuôi thép đang dựng thẳng lên thì đầy gai ngược. Dẫu không thể nói là che khuất hết cả vùng trời, nhưng cũng đủ để che hết một khoảng trời sáng và bao trùm tất cả mọi người ở đối diện trong bóng tối.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thôi Vọng Triều nhìn thấy cơ giáp kỳ lạ như thế này, đầu gối như nhũn ra, cổ họng nuốt lên nuốt xuống một hồi mới nghẹn ra được một câu: "Hai ngươi chơi đểu!"
"Chơi đểu?" Phong Khiển Tuyết lạnh lùng nói, "Chỉ có các ngươi được đổi kiếm còn bọn ta thì không được đổi gì sao? Huống hồ Diệt Tung là một trong bốn thần kiếm Nam Sơn, nó trảm yêu trừ ma trừng gian diệt ác, lúc Chúc Chiếu còn chưa hiện thế thì nó cũng có thể được xưng là vô địch thiên hạ. Mà con hổ sắt này được sư huynh ta nhất thời nổi hứng làm ra từ mấy miếng sắt vụn lượm được ở Âm Sơn, huynh ấy cũng chẳng phải là một đạo sư luyện khí gì hết, chỉ là dựa vào một quyển sách cũ rích rồi tự chế tạo trong lúc rảnh rỗi thôi, nếu đặt hai thứ này cùng một chỗ, ngươi nhìn lại xem là ai được lợi hơn?"
Y nói năng đầy khí phách, nghe qua tưởng chừng rất hợp lý, nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là có thể hiểu được ẩn ý trong đó. Dù Diệt Tung là một thanh kiếm uy danh hiển hách, nhưng theo đó nó cũng có yêu cầu cực cao, hoặc phải có thiên phú xuất sắc, hoặc phải trải qua biết bao năm rèn luyện, thì mới có thể hợp thành một thể rồi đánh đâu thắng đó, nhưng hiện tại Kim Hoằng mới chỉ vừa cầm được thanh kiếm này, cho là tu vi của hắn có thể đột phá đi, nhưng nói để có thể phát huy được uy lực vốn có của Diệt Tung thì vẫn còn xa lắm. Mà hổ sắt thì lại khác, nó không hề có yêu cầu gì với người điều khiển cả, dù có buộc một tảng đá vào lưng đi nữa thì nó cũng có thể lao tới như vũ bão, răng nhọn và đuôi thép cũng đủ sức quất cho đối phương thành một cái bánh thịt nát, cho nên không thể nào đặt độ khó nhập môn của hai vật này lên cùng một bàn cân được!
Giờ này Tạ Nhận đang ngồi vững trên lưng hổ, một tay cầm dây cương, tay kia thì cầm kiếm chỉ vào Kim Hoằng khiêu khích: "Này, đừng đứng đực ra thế, còn tính đánh nữa không?"
Trong mắt Kim Hoằng tràn đầy căm hận, mạnh tay đóng hộp kiếm lại, quay người đi về phía đầu kia của con phố dài.
Phong Khiển Tuyết bay tới ngăn trước mặt hắn.
"Ngươi còn muốn gì nữa?" Kim Hoằng tức giận hỏi.
"Khách đ**m."
"Khách đ**m cũng đâu phải do ta mở đâu, ngươi muốn ở đâu thì tới đó mà ở!"
"Ngươi trả tiền mới được."
"…"
Phong Khiển Tuyết chỉ vào một hướng: "Ta muốn ở đây."
Kim Hoằng muốn nôn ra máu, nhưng hắn thấy Tạ Nhận cưỡi con hổ sắt kia sắp phóng tới đây rồi, thế là đành đá mạnh vào cửa lớn của khách đ**m một cái, vung tay ném một bao ngọc tệ lên quầy: "Lấy cho bọn hắn hai gian phòng!"
Tiểu nhị đáp luôn miệng, nơm nớp lo sợ giương mắt nhìn đám người rời đi. Phong Khiển Tuyết đi đến bên cạnh hổ sắt, ngẩng đầu nói: "Chưa ngồi đã à?"
Tạ Nhận cười đến nằm nhoài trên lưng hổ sắt: "Sao huynh lợi hại thế chứ?"
Phong Khiển Tuyết kéo hắn xuống, thu hổ sắt vào túi càn khôn lại: "Có lần ta mượn chơi chút rồi quên trả lại cho sư huynh."
"Chắc tên Kim Hoằng kia tức ói rồi." Tạ Nhận nói, "Xưa giờ hắn hung hăng càn quấy ra mặt, lần này có được thần kiếm thầm nghĩ khoe khoang một phen, kiểu gì giờ hắn quay về cũng sẽ ăn không ngon ngủ không vô vài bữa."
Phong Khiển Tuyết lắc đầu: "Hắn không xứng với thanh kiếm Diệt Tung kia."
"Loan Vũ Điện không thiếu tiền, có gì mà không mua được đâu chứ." Tạ Nhận nói tiểu nhị đi pha một bình trà an thần. Hai người bôn ba mấy ngày liền, khó có được lúc có thể thoải mái nằm trong khách đ**m ngủ một đêm, thế là ai cũng tự quay về phòng mình sớm. Thành Xuân Đàm là một toà thành đèn đuốc sáng rực nguyên đêm, không những mấy cửa hàng còn đốt đèn chiếu sáng như ban ngày, mà ngay cả trên trời cũng có các loại cơ giáp bay qua lại, chúng nó sáng lấp lánh làm cho bầu trời như được phủ một màn sao. Tạ Nhận dựa vào cửa sổ nhìn một lúc, đang tính rửa mặt đi nghỉ thì bùa truy lùng trong ngực lại có động tĩnh!
"Phong huynh!" Hắn chạy vèo tới phòng sát vách rồi đẩy cửa ra.
Phong Khiển Tuyết đang ngâm mình trong thùng tắm nhìn hắn, tóc đen ướt một nửa xoã ra, mặt thì ửng đỏ, mắt thì nghi hoặc.
Một chân Tạ Nhận bước ra khỏi cửa: "… Ngại quá, ta không biết huynh đang tắm."
Phong Khiển Tuyết hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tạ Nhận nói: "Hình như con rối quỷ váy đỏ kia đang tính chuồn, để ta đuổi theo nó trước, huynh cứ từ từ tới sau cũng được!"
Phong Khiển Tuyết gật đầu, vung tay quét qua chiếc khăn tắm bằng gấm treo trên giá gỗ, góc mắt của Tạ Nhận liếc tới trong vô tình, vừa chạy xuống lầu vừa nghĩ, trắng nõn nà luôn.
Phong Khiển Tuyết ngự kiếm bay nhanh, một lát là tìm được tới chỗ Tạ Nhận ở ngoài thành.
"Rối quỷ váy đỏ đâu?" Y hỏi.
"Bùa truy lùng bỗng dưng lại không linh nữa." Tạ Nhận kẹp phù chú đã tối đi giữa ngón tay, "Có hai khả năng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!