Chương 7: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai nhà Thôi phủ và Tạ phủ đều phụ thuộc vào Loan Vũ Điện, mà gia nghiệp Thôi phủ lại lớn hơn, cho nên đó giờ Thôi Vọng Triều cũng chẳng để Tạ Nhận vào trong mắt. Lại cộng thêm chuyện Học phủ Trường Sách tuyển chọn đệ tử lúc xưa, hồi đó hắn kiểm tra biết bao nhiêu đợt mà cũng không thể thi đậu, trong khi Tạ Nhận lại được chính bản thân Trúc Nghiệp Hư đến nhà đón đi, cho nên hắn lại càng khó chịu hơn.

Sau khi Phong Khiển Tuyết kết thúc câu nói "khấu đầu quỳ lạy", không chỉ có đám người đứng hóng chuyện xung quanh mà ngay cả gia đinh Thôi phủ cũng không nhịn được, ai cũng "phụt" một tiếng rồi bật cười. Mặt Thôi Vọng Triều nhăn lại, chỉ vào Phong Khiển Tuyết mắng to: "Ngươi chui từ cái xó xỉnh nào ra thế hả?"

Miệng hắn nói chuyện không sạch sẽ, hai mắt Tạ Nhận tối sầm lại, đang tính bước lên làm cho đối phương ngậm miệng, lại bị Phong Khiển Tuyết ngăn lại: "Để ta."

"Huynh sao?" Tạ Nhận nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi, "Hắn cũng có chút bản lĩnh đó, huynh lo được không?"

Phong Khiển Tuyết: "Đánh không lại ngươi thôi, nhưng hắn thì ta dư sức."

Câu này được nói ra một cách rất trào phúng, quả nhiên Thôi Vọng Triều lập tức nhục quá hoá giận, hắn tự nhận tư chất của mình cũng xêm xêm Tạ Nhận, hồi xưa thua là do xui xẻo thôi, bây giờ trùng hợp gặp nhau ở chỗ này, kiểu gì cũng phải cho đối phương biết mùi lợi hại. Thế là hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm loé lên màu xanh, người xung quanh ai cũng hô lên, ngay cả Tạ Nhận cũng không ngờ được, đây là… kiếm Phù Bình sao?

Thôi Vọng Triều cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, trong lòng đắc ý không thôi, lại quay sang nhìn Phong Khiển Tuyết, nhưng đối phương vẫn mang cái vẻ lạnh lùng thờ ơ như trước, kiểu như không hề bị kiếm của mình doạ sợ, thế là hắn lại càng mất hứng hơn, hằm hằm nói: "Nếu giờ ngươi chịu nhận thua, ta sẽ ——"

Không kịp nữa rồi.

Phong Khiển Tuyết tung một cước đá thẳng vào ngực Thôi Vọng Triều, cả người hắn bay vèo về phía sau, ngã bật mông té xuống đống đá tăng tu vi.

Tạ Nhận: "…"

Hồi đó Thôi Vọng Triều bị Tạ Nhận tung một cú đá vào bãi tha ma, bây giờ lại bị Phong Khiển Tuyết tung thêm một cú ngã vào cửa hàng ven đường, quả thật là giận đến tím người! Mặt hắn bị nghẹn tức tới độ đỏ như gan heo, thế là càng làm nổi màu của kiếm Phù Bình trong tay hơn. Phong Khiển Tuyết dùng một kiếm khiến hoa rơi giữa trời, hai mắt bách tính xung quanh toả sáng, ai cũng khen, tiểu tiên sư có dung mạo đẹp mắt thì cũng thôi đi, thế mà đánh nhau cũng đẹp luôn, ngay cả vung kiếm mà cũng vung ra hoa.

Thật ra đây là kiếm pháp của nhị sư huynh, nó tên là "Vạn Mộc Phùng Xuân, Hoa Nở Khắp Vườn", Phong Khiển Tuyết tính từ giờ sẽ chỉ dùng một chiêu này thôi. Không những tiện che giấu thân phận, mà y cũng cảm thấy múa kiếm một cái là hoa rơi thế này trông cũng rất đẹp mắt, đẹp hơn nhiều so với vung kiếm vung ra sương giá, lúc y ở Tiên phủ Thanh Ái cũng đã nghĩ như thế rồi, lại không muốn người khác nhìn ra ước ao của mình cho nên vẫn cứ trưng cái mặt lạnh lùng ra, bây giờ rốt cuộc cũng có thể chiếm nó làm của riêng một cách danh chính ngôn thuận, thế là nhìn Thôi Vọng Triều cũng thấy thuận mắt hơn.

Tạ Nhận chạm vào cánh hoa do kiếm tạo thành, cánh hoa bỗng hoá thành một ánh sáng nhạt trên ngón tay.

Tên Thôi Vọng Triều có cái tật không sửa được, lúc đánh nhau thì lại thích mắng chửi người khác, càng là lúc hắn cảm thấy mình sắp thua tới nơi rồi thì càng chửi nhiều hơn. Mà hậu quả của tật miệng rộng cũng rất rõ ràng, vốn Phong Khiển Tuyết định đánh đến đó thì thôi, bây giờ y lại thẳng tay tung một chưởng, chưởng này đánh hắn đến độ suýt thì phun máu.

"Thiếu gia!" Gia đinh vội vàng đỡ hắn dậy.

Phong Khiển Tuyết thu kiếm lại rồi bay xuống đất, hỏi hắn: "Còn đánh nữa không?"

"Hai… Hai ngươi chờ đó cho ta!" Thôi Vọng Triều chật vật bò dậy, miệng thì mạnh lắm, nhưng người lại chạy đi mất như được bôi dầu vào dưới bàn chân vậy.

Tạ Nhận bước lên, cười nói: "Nhìn không ra đó, huynh cũng lợi hại ghê."

"Cũng bình thường thôi, nếu tên Thôi Lãng Triều đó mà không chịu nhận thua thì ta cũng phải nhờ tới ngươi rồi." Phong Khiển Tuyết lại bưng khay lên, "Hai tên đi lên lầu thôi."

"Tên hắn không phải là Thôi Lãng Triều, là Thôi Vọng Triều (1)."

(1) "Vọng" phát âm là [wàng], "Lãng" phát âm là [làng]. Lãng triều có nghĩa là thuỷ triều. Vọng triều hiểu sơ sơ là nhìn trông mong về hướng thuỷ triều. Nghe văn vẻ hơn nhiều.

"Ừ, Thôi Vọng Triều cũng vậy thôi, có khác mấy đâu."

Sở dĩ Phong Khiển Tuyết muốn chủ động đánh một trận này là có những lý do sau đây, đầu tiên là đối phương nói chuyện vô lễ, hai là có thể dùng việc này để rút ngắn quan hệ với Tạ Nhận, ba thì là y cảm thấy mình cũng không nên duy trì hình tượng ngốc nghếch ngự kiếm cũng ngự không xong kia, sau này có đi trừ yêu giết ma thì cũng phải rút kiếm, giờ cũng nên để lộ ra một chút thực lực.

Hai người lên lầu hai rồi tìm một chỗ gần cửa sổ, Phong Khiển Tuyết hỏi: "Chuyện bãi tha ma là sao?"

"Hồi đó ta gặp Thôi Vọng Triều ở Nghê Sơn, hắn dẫn theo một đám người khiêu khích ta, miệng hắn cũng thối oang oang như hôm nay vậy, thế là ta ném hắn vào bãi tha ma luôn."

Phong Khiển Tuyết: "…"

Tạ Nhận rót rượu: "Sao huynh không nói gì nữa?"

Phong Khiển Tuyết nói: "Ngươi ném hắn vào bãi tha ma trước, sau đó lại lôi hắn từ trong đó ra, xong rồi còn muốn hắn cảm tạ ngươi?"

Tạ Nhận rất hùng hồn: "Ta cũng có thể ném hắn vào bãi tha ma rồi không vớt hắn ra mà, chỗ kia vừa dơ bẩn vừa ngổn ngang, ta cũng phải tốn biết bao nhiêu sức mới tìm được hắn, lúc về còn phải tắm ba lần, muốn hắn nói câu cảm tạ thì quá lắm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!