*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rối quỷ nhất thời chủ quan nên bị Tạ Nhận dùng phù chú thiêu cho rách rưới cả người, nó giờ hận đến nghiến răng nghiến lợi, âm thầm lùi về sau một bước, hỏi: "Tại sao ngươi biết ta không phải là Tô Liên Nhi?"
"Ban ngày ta tới chợ hỏi rất nhiều người, ai cũng nói lúc Tô Liên Nhi còn sống thì rất giản dị, nàng không thích đeo trang sức vàng bạc gì cả, nhiều lắm cũng chỉ cài một đoá đỗ quyên mà thôi." Tạ Nhận nói, "Nếu như muốn giả thành người khác thì cũng phải đi nghe ngóng trước đã chứ, chưa gì đã bị ta dùng một cây trâm cài lật tẩy rồi."
Chỗ ngực rối quỷ váy đỏ còn đang cháy, nó giơ tay phải lên sờ tới lỗ hổng kia, giọng nói mang theo oán độc: "Ngươi lừa ta, ngươi gạt ta, ta không phải Tô Liên Nhi thì có làm sao, ngươi vẫn phải chết thôi!"
Chữ "chết" vừa mới nói xong thì quanh thân nó đã phóng ra vô số mây đen rồi ngưng tụ thành một cái dây thừng, nhưng nó lại không đâm về phía Tạ Nhận, mà lại bay về hướng Phong Khiển Tuyết! Rối quỷ áo đỏ tính cũng khéo lắm, nó thấy lúc nãy Tạ Nhận vẫn luôn bảo vệ Phong Khiển Tuyết ở sau lưng, nghĩ y không có bản lĩnh gì nên tính ra tay giải quyết y trước.
Mây đen mở ra nanh độc lơ lửng ở giữa không trung, nó tính sẽ thắt cổ Phong Khiển Tuyết như đã từng làm với đệ tử Thúy Vũ Môn, thế mà lại bị Tạ Nhận dùng một kiếm cuốn lấy, ánh lửa xuôi theo thân kiếm lan đến chỗ mây đen thiêu nó thành tro!
Rối quỷ thấy thế thì lại càng phát ra tiếng điên dại hơn, nó hoàn toàn hoá thành một con quỷ đòi mạng, trông như một đoá hoa quỷ dữ to lớn bị gió ở trong sân thổi xoã tung, "ầm ầm" bay về phía hai người. Tạ Nhận không ngờ con rối quỷ này còn có chút bản lĩnh, hắn thu lại vẻ đùa bỡn lúc này, nói với người bên cạnh: "Bản thân huynh nhớ cẩn thận đó!"
Phong Khiển Tuyết vẫn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, y cảm thấy Tạ Nhận hẳn có thể giải quyết được phiền toái trước mắt, bèn nói: "Được."
Rối quỷ váy đỏ giễu cợt: "Thì ra là một bình hoa trông thì đẹp mà lại vô dụng."
Phong Khiển Tuyết chỉ về phía lỗ thủng trước ngực nó, lạnh lùng trào phóng: "Ngươi thủng một lỗ rồi kìa, không có chắp vá lại được nữa đâu."
Rối quỷ váy đỏ tức giận mắng một tiếng, hai tay Tạ Nhận nắm chắc chuôi kiếm, sen đỏ rực lửa ầm ầm chạy quanh thân kiếm, lập loè chiếu sáng cả toà đại trạch! Hắn dùng hết toàn lực bổ về phía hung thần đã nhào tới trước mặt Phong Khiển Tuyết, lại cũng chỉ nhìn thấy một đốm lửa rực lên như chém vào một khoảng không, ngược lại còn làm mình lảo đảo hai bước.
Phong Khiển Tuyết nghiêng người qua đỡ hắn: "Là ảo ảnh, nó tránh đi rồi."
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Tạ Nhận nhắm mắt lắng nghe, lòng bàn tay lại bùng lên một mồi lửa.
Gió đêm thổi quanh như thể cả trấn đều đang nức nở vậy.
Lá cây trong sân thì vang lên tiếng sàn sạt.
Phong Khiển Tuyết ngưng thần cảm nhận, rất nhanh đã tìm ra được chỗ rối quỷ váy đỏ đang trốn. Y ngưng tụ một đốm sáng tuyết nhỏ trên đầu ngón tay, im lặng bắn về phía góc tường, ai ngờ lại vừa đúng lúc Tạ Nhận cũng nhìn ra được ảo ảnh cùng lúc đó, hắn tung người lên vỗ một chưởng!
Trong lòng Phong Khiển Tuyết cuống lên, muốn thu lại đốm sáng nhưng nó bay quá nhanh, dù cho y có nhanh hơn nữa thì nó cũng đã đụng trúng đoá sen rực lửa mất rồi, đốm sáng lạnh đến độ khiến cho đốm lửa đông lại thành băng! Lòng bàn tay Tạ Nhận lập tức phủ đầy sương tuyết, kinh ngạc hỏi: "Đây là gì thế?"
Phong Khiển Tuyết: "…"
Mà rối quỷ váy đỏ lại nhân lúc ngắn ngủi này chạy mất. Vốn nó cũng không tính chạy, thầm nghĩ muốn trêu đùa hai người trong sân như mèo vờn chuột một hồi, nhưng khí lạnh bỗng nhiên xuất hiện lúc nãy doạ cho nó sởn gai óc, nó cảm thấy còn có cao thủ ẩn nấp nơi nào đó gần đây, thế là liền chạy trối chết, mới đó đã hoà vào màn đêm.
Phong Khiển Tuyết ủ tay cho đồng môn xui xẻo một lát, sau đó nói: "Ấm rồi đó."
Tạ Nhận hoạt động ngón tay bị tê cóng lúc nãy, nghĩ mãi mà cũng không ra: "Nếu nó đã lợi hại thế thì sao còn phải chạy?"
Phong Khiển Tuyết đành phải trả lời qua loa, nói mình cũng không biết, chắc là hồi quang phản chiếu.
Tạ Nhận lắc đầu: "Ta thấy không giống lắm."
Giờ thấy giống hay không giống thì cũng chẳng còn quan trọng nữa, rối quỷ đã chạy mất rồi, giờ có muốn hiểu cũng chẳng có ai giải thích cho.
Tạ Nhận ngồi xuống nhuyễn tháp lại, trong tay còn cầm cây trâm kia.
Giờ Phong Khiển Tuyết mới có cơ hội để hỏi: "Ban ngày khi ta mới bước vào quán trà thì nghe được vài câu, có người nói Tô Liên Nhi thích làm đẹp, tin tức mà ngươi tới chợ thăm hỏi cũng giống thế, vậy sao lúc nãy ngươi lại nói nàng không thích trâm vàng mà chỉ thích một đoá đỗ quyên thôi?"
Tạ Nhận đáp: "Lời đồn đại ở chợ cũng chưa chắc hoàn toàn là thật, có người còn nói vì Tô Liên Nhi thích mua trang sức, phung phí hết tiền trong nhà nên mới bị trượng phu bỏ, mấy lời đồn cũng khó nghe lắm. Cho nên lúc nãy ta mới cố ý nói thích trước, sau đó lại nói không thích, con rối quỷ kia lại như không phân biệt được thật giả, chỉ biết hùa theo ý ta, vậy có nghĩa là nó đang giả mạo."
Quan trọng hơn là, sau khi Tô Liên Nhi giết trượng phu rồi uống thuốc độc tự sát, tuyệt bút mà nàng để lại rất an yên, giống như là nàng đã được giải thoát khỏi cuộc sống tra tấn đằng đẵng vậy, có thương xót có than thở có đau buồn cũng có luyến tiếc, duy độc chỉ không có oán hận, không hề có dáng vẻ của một người có thể trở thành rối quỷ váy đỏ.
Phong Khiển Tuyết: "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!