Tạ Nhận mở mắt ra một cách khó khăn, cảnh vật chung quanh cũng mơ hồ, cả người vừa nóng vừa đau, hắn chống người ngồi dậy, nhìn kỹ người trước mặt một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận ra được: "Tại sao lại là ngươi?"
Hà Quy cầm bánh nướng trong tay: "Tại sao không thể là ta, giọng điệu quỷ quái gì thế, chẳng lẽ ngươi còn đang mơ mộng mới mở mắt ra thì sẽ được nhìn thấy một vị tiên tử xinh đẹp đấy à?"
"Biến." Giọng Tạ Nhận khản đặc, chống người ngồi dậy muốn đi tìm Phong Khiển Tuyết, lại bị Hà Quy đè lại: "Thôi, Phong công tử còn đang nghỉ ngơi ở bên kia kìa, ngươi tự chăm sóc bản thân mình đi."
Tạ Nhận quay đầu nhìn qua, thấy đúng là Phong Khiển Tuyết đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên đó, bộ đồ thấm máu đã được thay ra, hẳn là vết thương cũng đã được xử lý qua, còn có một bé giao nhân mũm mĩm đang nằm sấp ở trên tảng đá ngầm ở bên cạnh, bé đang trộm nghịch tóc của y, trong biển thì còn có nhiều giao nhân hơn nữa, thuỷ yêu và Thiên Vô Tế cũng đang ở đó, lại nhìn ra xa xa… Tạ Nhận khàn giọng hỏi: "Kia có phải là Ly Hoán và Mặc Trì không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ở đây có còn nằm trong bức tranh giao tiêu nọ không?"
"Vẫn còn." Hà Quy nói, "Sau khi ngươi và Phong công tử bước vào trong bức tranh giao tiêu đó, mãi lâu sau cũng không thấy tin tức gì cả, ba người chúng ta bèn tìm một vòng trong hang động kia trước, xem coi còn có cơ quan cửa ra vào nào khác không, đường hầm tối đen kia chưa đi được mấy bước đã tới điểm cuối, Mặc Trì bèn đề nghị xuống nước tìm, ai ngờ chúng ta vừa mới lặn xuống một chỗ khá sâu thì lại đụng phải một đàn Bát Hà La chẳng biết chui từ đâu tới."
Mức độ hung tàn chỉ có hơn chứ không thua cái con mà đã gặp phải ở trên bãi cát, trong hang động lại không dùng bùa chú được, ba người đành phải tạm thời tránh đi, bơi về phía dưới đáy của con thuyền lớn kia, nhưng mấy cái xúc tu to lớn nọ cũng đi theo tới, chúng ta quật cho mạn thuyền vốn đã mục nát vỡ thành từng miếng gỗ nhỏ.
Tạ Nhận suy đoán: "Cho nên mấy người các ngươi cũng trốn vào trong bức tranh giao tiêu luôn?"
"Nếu không thì làm sao, một mình ngươi thử đi quất nhau với mấy trăm con Bát Hà La kia xem." Hà Quy nhét bánh nướng cho hắn, "Ly Hoán bị thương, nhưng không nghiêm trọng mấy, Mặc Trì đang thay thuốc cho hắn. Chúng ta cũng xử lý vết thương của Phong công tử cho y luôn, nghe bảo là Cửu Anh tìm được kiếm Diệt Thế ở nơi này à?"
"Ừ." Tạ Nhận đòi một ấm nước, sau đó thì kể lại mọi chuyện xảy ra ở trong bức tranh giao tiêu lại một lần, lại nói tiếp, "Ta cứ nghĩ sau khi huỷ hết các tầng thế giới, tất cả mọi người và mọi vật cũng sẽ quay về lại hiện thực, tại sao sau khi tỉnh lại mà chúng ta vẫn còn ở trong bức tranh xúi quẩy này. Trong biển có nhiều giao nhân như thế, ngươi không tới hỏi bọn họ là đã có chuyện gì xảy ra à?"
"Hỏi rồi, mà bọn họ cũng không biết." Hà Quy nói, "Nhóm giao nhân nói, trong bức tranh giao tiêu có tổng cộng bốn mươi chín tầng thế giới, bình thường thì bầy đàn giao nhân sẽ ở một tầng, Cửu Anh thì chiếm cứ bốn mươi bảy tầng. Mà lần này lửa sen đỏ của ngươi đã thiêu rụi hết cả thảy bốn mươi tám tầng, đây là tầng cuối cùng rồi, chúng ta cũng đã thử nghiên cứu qua, đúng là đất trời ở nơi này không phải là giao tiêu bình thường, nhưng cụ thể là gì thì ngay cả bản thân nhóm giao nhân cũng không đoán ra được."
"Họ không nói dối chứ? Trước đó mấy giao nhân nọ còn là thuộc hạ của Cửu Anh đấy."
"Hẳn là không đâu, lúc ba người chúng ta mới vào đây, Phong công tử còn đang chữa thương cho bọn họ ở trong biển, bên cạnh còn có rất nhiều giao nhân nhỏ, trông như có quan hệ không tệ đâu."
Tạ Nhận nhìn chung quanh một chút, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi đoán xem Cửu Anh đã ra ngoài rồi, hay là còn trốn ở trong tầng thế giới này?"
Hà Quy lắc đầu: "Mặc xác hắn rúc đến chỗ nào rồi, tóm lại là không thể tránh được một cuộc chiến ác liệt nữa, ngươi tổn thương quá nhiều, linh lực lúc thì như lửa, khi lại mỏng manh đến gần như là không cảm nhận được, trước mắt ngươi cứ dưỡng thương cho tốt cái đã."
Tạ Nhận mang tâm sự nặng nề dựa người vào tảng đá ngầm lại, lại giơ bàn tay phải dính đầy cát đá lên trước mặt mình.
Hà Quy: "Sao thế?"
Tạ Nhận nói: "Lúc ta chém thanh kiếm Diệt Thế kia, hình như có ai đó đã giúp ta."
"Giúp ngươi, Phong công tử à?"
"Không phải." Tạ Nhận chần chờ, "Mà có lẽ cũng không được tính là có người giúp, nhưng hình như đúng là có gì đó đã bám vào trong linh mạch của ta, phút chốc bỗng bùng lên. Ai cũng bảo Diệt Thế là thanh kiếm yêu tà đứng đầu trong thời thượng cổ, nhưng ta lại cảm thấy lúc ấy chỉ cần dùng thêm ba phần sức lực nữa thôi là đã có thể chém gãy nó rồi, không cảm nhận được rốt cuộc là nó "đứng đầu thời thượng cổ" ở chỗ nào."
"Tà môn thế, lẽ nào lại có liên quan đến [Ly Hàn Quyết] mà dạo này ngươi vẫn luôn luyện tập không?"
"[Ly Hàn Quyết] là dùng để luyện bóc tách linh hoả, không có liên quan gì đến chuyện này cả. Với lại lúc ta mới tìm được A Tuyết, rõ ràng không thiêu rụi được một tầng thế giới giao tiêu, sao bỗng nhiên lại có thể đốt rụi được cả bức tranh này chứ?"
Hà Quy sửa lại, ngươi không có đốt rụi được cả bức tranh này nha, ngươi vẫn còn để dư lại tầng này đây này.
Tạ Nhận lười đấu võ miệng với hắn, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình. Dường như sức mạnh nằm trong linh mạch đã ngủ đông lại rồi, nhưng nhiệt độ nó để lại vẫn còn ở đây, dòng máu nóng rực đốt đến độ muốn phỏng cả trái tim, có hơi khó để có thể yên lòng lại.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, có chuyện gì ra ngoài rồi lại nghĩ tiếp." Hà Quy lập tức đè bả vai của hắn lại, "Nhỡ đâu ngươi lỡ chui vào ngõ cụt, bỗng dưng nhập ma liền luôn, ai mà có thể ngăn được cái đám lửa dấy lên lung tung của ngươi đâu chứ."
Tạ Nhận lại vùi bàn tay vào trong lớp cát lạnh, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại, nhắm mắt ngưng thần điều tức. Cơn cồn cào trong tim cũng dần dần biến mất, nhưng trong đầu lại không khống chế được mà nghĩ đến một chuyện khác, ngay lúc đất trời ngập trong biển lửa, giây phút trước khi mình ngất đi, hình như đã nhìn thấy… một trận tuyết lớn trắng xoá?
Hắn càng nghĩ lại càng thấy không đúng, thế là gọi thuỷ yêu lên, hỏi nó sau khi biển lửa bùng lên thì đã có chuyện gì xảy ra.
"Sau biển lửa?" Sắc mặt của thuỷ yêu trông rất mờ mịt, "Ta cũng không biết, lúc ấy toàn bộ thế giới bị đốt rụi rồi, ta chỉ có thể kéo Thiên đạo trưởng và nhóm giao nhân cùng rớt xuống, cuối cùng thì mơ màng mà rớt xuống đây."
"Vậy làm sao mà lửa lại dập tắt được?"
"Đâu có dập tắt gì đâu, tầng thế giới này không bị bốc lửa."
"Cũng không có tuyết rơi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!