Chương 5: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trấn Ô Đề nằm về phía Nam của thành Trường Sách, địa hình khá thấp, xung quanh được bao kín bởi những rừng cây cổ thụ, nơi đây còn có một dòng suối trong vắt chảy róc rách từ trên núi xuống ôm trọn thành, linh khí hiếm có cũng theo đó nuôi dưỡng nơi đất lành này.

Tạ Nhận đứng ở cổng vào trấn: "Năm ngoái lúc ta và sư phụ tới đây thì nơi này vẫn còn náo nhiệt lắm, cứ hết nhóm tu sĩ này đi thì lại có một nhóm tu sĩ khác tới, muốn tìm một khách đ**m nghỉ lại cũng không dễ dàng gì, ngay cả chỗ ngồi trong quán rượu cũng khó kiếm, sau khi uống say ai mà vui còn lấy pháp khí của mình ra đánh đàn tấu nhạc nữa, tiếng ca cả đêm không ngừng vang vọng tận trời."

Phong Khiển Tuyết nói: "Mà hiện giờ…"

"Hiện giờ sao, hiện giờ thì trông lụi tàn quá." Tạ Nhận nhặt một miếng gỗ bẩn từ trong vũng nước dơ ra, trên đó còn sót lại nửa chữ "Ô", "Không hiểu sao lại đến độ ngay cả tên trấn cũng không có ai sửa lại cho đàng hoàng."

"Chắc họ lo cho mình cũng còn không xong." Phong Khiển Tuyết nói, "Rối quỷ quậy phá, người người sợ hãi không thôi, nào còn có tâm để ý đến những chuyện khác."

Rối quỷ là do nữ tử mang theo oán hận trước khi chết hoá thành, hầu hết rối quỷ váy đen thì còn khá hiền, rối quỷ váy trắng thì cũng còn có mấy con trông cũng đáng yêu tinh nghịch, rối quỷ váy đỏ là loại hung ác nhất, chúng nó phải mang theo uất hận thấu trời thì mới có thể biến thành bộ váy đỏ sau khi chết, tu sĩ bình thường không thể nào giải quyết được những con hung thần này.

Mà thứ quậy phá ở trấn Ô Đề chính là một con rối quỷ váy đỏ, mới một tháng trước thôi nơi đây vẫn còn yên bình, bỗng dưng có mười tu sĩ vô tội bị móc tim đào gan để cướp kim đan, bị giết hết trong vòng vỏn vẹn một đêm. Đệ tử Thúy Vũ Môn bố trí mai phục tính trấn áp con rối quỷ này thì lại bị nó cắn giết ngược lại, người duy nhất được tha mạng là một thiếu niên mười ba tuổi, nghe kể lúc ấy rối quỷ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng buông một câu "Ngươi cũng chưa thành thân, tương lai cũng chưa chắc sẽ phụ lòng người", thế là nó quay đầu đi giết hết những người còn lại.

Vậy nên mọi người mới đoán, rối quỷ váy đỏ kia rất có thể là nữ chủ nhân Tô Liên Nhi của toà đại trạch nằm ở phía Nam của thành, người từng giết trượng phu mình. Nghe nói sau khi nàng băm vằm gã trượng phu bội tình bạc nghĩa kia xong thì cũng uống thuốc độc tự sát, đệ đệ bên chồng hận nàng thấu xương, đương nhiên sẽ không hạ táng nàng đàng hoàng, chỉ quấn nàng vào một tấm chiếu rách rồi ném vào bãi tha ma —— hiện giờ tên đệ đệ ấy cũng chết rồi, chỉ mới vừa hôm trước thôi, dù hắn chưa kết kim đan nên cũng chẳng đáng mổ bụng, nhưng cũng vẫn bị tẩu tẩu vặn đứt đầu.

Tạ Nhận nói: "Thúy Vũ Môn cũng được xem là một môn phái lớn, mười mấy đệ tử cùng xông lên mà cũng không giết được nàng, xem ra chuyện lần này không dễ giải quyết đâu."

"Lau tay cho sạch đi." Phong Khiển Tuyết đưa một chiếc khăn qua, "Đi thôi, giờ vào thành xem sao trước đã."

Khăn tay trắng tinh, chỗ góc khăn còn thêu hai nhành hoa lê có tuyết đọng, Tạ Nhận chẳng nghĩ nhiều lắm, cầm lấy rồi lau tay, lau xong thì trên khăn liền xuất hiện hai dấu tay đen thùi lùi.

Thế này rồi sao trả lại được nữa, may là trong thành vẫn còn có cửa hàng mở cửa.

Phong Khiển Tuyết mới không để ý chút thôi, người bên cạnh đã không còn thấy đâu nữa.

"…"

"Trả lại cho huynh này." Một lát sau, có một chiếc khăn gấm được đưa đến trước mặt, màu thì vàng choé trên còn thêu hoa mẫu đơn.

Tạ Nhận tiếp tục cười nói: "Huynh đừng chê nha, đây là cái đẹp nhất trong cửa hàng rồi đó."

Phong Khiển Tuyết lùi lại một bước: "Thôi không cần đâu."

Tạ Nhận vỗ khăn tay lên vai y một cái, lại nói: "Để ta tới chỗ khác xem sao, huynh tới quán trà ngay trước chờ ta đi, thuận tiện dò la tin tức một chút."

Phong Khiển Tuyết giương mắt nhìn hắn lại chạy đi mất, trông giống như không hề có ý cùng mình hành động, thế là tâm tình cũng liền không tốt, cho nên sắc mặt cũng không tốt theo, vừa bước vào quán trà, nhóm khách nhân đang sôi nổi thảo luận chuyện rối quỷ ở đại trạch cũng hoàn toàn im lặng, thầm nghĩ vị tiên sư áo trắng cầm kiếm trông lạnh lùng này không phải là người dễ chọc vào đâu, dạo này trong thành cũng đủ loạn rồi, bản thân mình cũng không nên rước thêm xui xẻo nữa, thế là ai cũng bưng chén dĩa ấm trà chạy xuống lầu một, ngay cả đi đường cũng rất rón rén, bước đi y như ăn trộm vậy.

Thế là chờ tới lúc Tạ Nhận tìm tới thì thấy buồn bực không thôi, hỏi y: "Ta nói huynh đi dò xét tin tức mà, sao huynh lại ngồi một mình ở lầu hai thế này?"

Phong Khiển Tuyết trả lời: "Ai mà biết."

"… Thôi được rồi, chắc huynh không có kinh nghiệm làm việc này bao giờ." Tạ Nhận lấy một cây trâm cài bươm bướm từ trong ngực ra, đưa đến trước mặt y hỏi, "Trông đẹp không?"

Phong Khiển Tuyết không hiểu: "Ngươi mua nó làm gì?"

"Thì để tặng cho cô nương đó." Tạ Nhận cất kỹ trâm, "Hồi nãy ta mới hỏi thăm một chút, nghe nói lúc Tô Liên Nhi tỷ tỷ còn sống thì rất thích làm đẹp, muốn mua cây trâm này lắm nhưng lại ngại đắt, bây giờ ta mua để tặng cho nàng, huynh nói xem có thể nào nàng sẽ vui vẻ rồi không đi giết người nữa không?"

Phong Khiển Tuyết xoa huyệt thái dương căng chặt, không có cảm xúc mở miệng: "Ngươi có thể thử xem."

Tạ Nhận nhai rốp rốp kẹo mè trong miệng, lại nói tiểu nhị đi qua quán rượu kế bên bưng hai tô mì trộn về, hai người cứ thế ngồi chờ ở quán trà tới khi trời tối hẳn, rồi mới đi đến toà đại trạch xảy ra chuyện kia.

Gió đêm thổi "u u" xuyên qua bức tường, lá rơi trong sân cũng bị thổi bay lên, trên tường còn có mảng máu lớn màu nâu đã khô, sau khi bị hai chiếc đèn lồng chiếu vào thì… Chậc! Tạ Nhận nói: "Xong rồi, nhìn chẳng có dáng vẻ đất linh sinh hiền tài chút nào."

Phong Khiển Tuyết hỏi: "Đêm nay nàng sẽ xuất hiện à?"

"Hẳn là thế, đây là nhà của nàng mà." Tạ Nhận đốt một đống lửa ở trong sân, "Lại đây ngồi này, chỗ đó có dính máu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!