Nữ tử giao nhân bị Cửu Anh bám vào người lần này có thân hình nhỏ yếu đến độ giống như một chiếc lá liễu đung đưa trong gió, cho nên sao mà chịu được một nhát kiếm giận dữ này của Tạ Nhận, Phong Khiển Tuyết thấy thế thì đồng tử của y thít lại một cái, tưởng là suýt nữa thắt lưng của nữ tử giao nhân đã bị gãy làm đôi. Nhưng may thay, được giữa đường thì biển lửa đã chạy một vòng quanh, nó không bổ thẳng về phía Cửu Anh, mà là đáp xuống mặt biển, gây ra từng đợt sóng lớn cao hàng trượng.
Phong Khiển Tuyết nhận thấy lửa giận của Tạ Nhận, lại thấy Cửu Anh vẫn còn đang dùng một ánh mắt quỷ dị quan sát mình, tạm thời đoán không ra rốt cuộc là lão yêu quái này đang tính giở trò mưu ma chước quỷ mới gì, hay là đã nhìn ra thân phận Thượng Tiên của mình, định buông lời gì đó khiến người ta kinh ngạc. Nhằm tránh cho xảy ra sự cố không cần thiết, y quyết định đánh nhanh thắng gọn, không tính giữ cái đầu này lại cho Tạ Nhận luyện tập nữa, y phóng người bay thẳng tới chỗ Cửu Anh, kiếm ngọc trong tay cũng vút ra khỏi vỏ, một đường kiếm dẫn theo hàng ngàn đoá hoa!
Tạ Nhận trơ mắt nhìn Phong Khiển Tuyết sượt qua bản thân mình, muốn kéo y lại nhưng lại không níu được, trong lòng cũng sốt rột không thôi! Hắn muốn đi qua giúp đối phương nhưng lại có một đám con rối khác xông tới, tạm thời không thoát thân được, đành phải vừa chém giết, vừa lớn tiếng hô một câu: "Quay lại trước đã!"
Phong Khiển Tuyết nghe mà cũng như không nghe, cầm kiếm bức Cửu Anh, cùng nó bay về phía sóng lớn ngút trời.
Tạ Nhận dồn hết sức vung một kiếm ra, ngọn lửa này chỉ hận không thể đun sục sôi cả vùng biển này! Lúc trước hắn cũng từng thấy qua Diệu Tước Đế Quân ở trong miếu thờ, lúc đó còn cảm khái một câu "Vị tôn giả này trông quả thật là khí phách khôn cùng", nhưng bây giờ lại được hàng ngàn vị "khí phách khôn cùng" thế này vây quanh, trong lòng hắn chỉ cảm thấy nôn nóng cực kỳ, nhìn sao cũng không thấy đối phương thuận mắt cho được, ra tay cũng càng thêm hung mãnh ba phần.
Không ngừng có hồn phách được gỡ bỏ khỏi con rối ngã thẳng vào biển, chúng nó không chìm xuống đáy biển hẳn, mà thuận theo sóng biển nổi trên mặt nước, nhìn từ xa trông giống như hàng lớp thi thể phủ kín mặt biển, trông u ám như đang ở nơi ngục tù của ma quỷ.
Cơn sóng dâng lên từng đợt rồi lại từng đợt, bây giờ nó đã tạo thành một bức màn ngăn cách ánh mắt ở nơi xa, mà kiếm ngọc trong tay Phong Khiển Tuyết cũng dần dần dấy lên khí lạnh, lạnh đến độ khiến cho toàn bộ nước ở xung quanh cũng phải đóng một lớp băng. Cửu Anh miết nhẹ lớp sương tuyết ở giữa ngón tay, nói: "Hàn phách (1) trời sinh, quả nhiên đúng là ngươi."
(1) Hồn phách mang băng giá, khí lạnh.
Thế nhân vẫn luôn tương truyền, Quỳnh Ngọc Thượng Tiên là người duy nhất sở hữu băng hồn hàn phách trời sinh. Phong Khiển Tuyết lạnh lùng nói: "Có thể nhận ra ta, nói rõ những năm gần đây ngươi cũng đi ra ngoài không ít lần nhỉ."
Cửu Anh cười khan ha ha: "Ngươi cho là trong một trăm năm qua, ta ở trên đảo này cũng chỉ để nuôi mười ngàn ác linh thôi sao?"
Phong Khiển Tuyết nói: "Còn có công tích vĩ đại gì nữa thì không ngại nói ra nghe chút xem."
"Đương nhiên là không ngại." Ánh mắt quan sát y của Cửu Anh lại càng trắng trợn hơn, nhưng không vì điều gì khác, chỉ là nhắm trúng xương cốt lạnh như ngọc của đối phương mà thôi, kiểu gì cũng dùng tốt hơn cơ thể của nữ tử giao nhân này, "Giao cơ thể này cho ta đi, ta sẽ kể cho ngươi nghe ta đã làm gì trong mấy năm qua."
Lúc đang nói chuyện, nó dang hai tay ra, một thanh kiếm màu đen to lớn dần dần xuất hiện giữa không trung, một con ác linh có sương mù đen vây quanh mở ra cái miệng máu trông như một vực thẳm, tư thế nó trèo lên lưỡi kiếm trông cứ như một con dã thú, oán khí dày đặc không ngừng tràn ra, tiếng gào khóc thảm thiết chói tai lại càng vang lên không ngừng ở bên tai, tà môn đến cực điểm.
Phong Khiển Tuyết nhíu mày: "Kiếm Diệt Thế?"
Sách sử có ghi lại, thời thượng cổ có một thanh kiếm yêu tà, được gọi là Diệt Thế, bản tính tham lam tàn bạo, lấy việc tàn sát sinh linh vô tội làm thú vui, trong vài năm thôi mà nó đã gây ra ngàn vạn nợ máu, sau đó nó bị thần kiếm Chúc Chiếu chém gãy thành mấy đoạn, từ đó biến mất khỏi thế gian. Mà thanh kiếm trước mặt này… Phong Khiển Tuyết nhìn kỹ, ở những nơi trên thân kiếm được sương mù đen bọc quanh, nơi nào cũng có một vết nứt sâu, có thể thấy rằng lời đồn quả là thật, đúng là nó đã bị chém gãy rồi, là được Cửu Anh nhặt về sửa lại.
Cửu Anh tiếp tục nói: "Ta vẫn luôn đi tìm một thanh kiếm, một thanh mà có thể chống lại được Chúc Chiếu."
Phong Khiển Tuyết nói: "Thì ra ngươi cho rằng mình thua ở kiếm à."
"Chứ không thì sao!" Cửu Anh cứ như bị đâm trúng chỗ đau, giọng nói cũng ré cao hơn, "Bằng không chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó của Diệu Tước mà có thể giết được ta bằng tay không à?"
Phong Khiển Tuyết lùi lại hai bước, giống như là chê giọng nó to quá: "Cho dù là thế, thanh Diệt Thế này cũng là bại tướng dưới tay Chúc Chiếu mà thôi."
Nhưng Cửu Anh lại không hề bị câu này của y chọc giận, nó triệu hồi thanh Diệt Thế vào lại trong tay mình, tán thưởng nhìn dã thú ở trên lưỡi kiếm: "Đó là vì nó không gặp được một vị chủ nhân thích hợp, mà bây giờ, nó chính là một thanh kiếm đánh đâu thắng đó, đứng đầu trong thiên hạ này."
Dã thú nhảy xuống từ lưỡi kiếm đen kịt! Trong tay Phong Khiển Tuyết cũng triệu hồi sương tuyết lạnh cóng ra, rút kiếm xông tới! Y đi theo sư phụ trảm yêu trừ ma nhiều năm, tự nhận số lượng yêu tà mà mình thấy qua cũng không ít, loại gì cũng có, nhưng loại kiếm yêu tà thượng cổ như thanh Diệt Thế này thì vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Sương mù đen cũng không bị sương lạnh đông cứng lại, ngược lại, dã thú bị bao trong lưỡi dao làm bằng sương giá lại còn hung tàn thêm vài phần! Mà những vết nứt trên thanh kiếm yêu tà bị Cửu Anh nắm trong tay kia cũng dần dần bị băng tuyết bao trùm, ngón tay nó nhẹ nhàng miết lên lớp sương tuyết màu trắng đọng lại trên thân kiếm, thậm chí nó đã nghĩ xong sẽ xử lý Phong Khiển Tuyết như thế nào —— Đầu tiên là sẽ chiếm cơ thể ấy, sau đó nó sẽ rút băng hồn hàn phách kia ra, để cho kiếm yêu Diệt Thế yêu dấu của nó cắn nuốt.
Phong Khiển Tuyết nhanh chóng nhận ra, chỉ cần thanh Diệt Thế này còn ở đây, thì ác linh dã thú kia cũng sẽ mãi không biến mất. Thế là y bay vọt lên cao, nhảy sang nơi khác tránh khỏi cái miệng máu gào thét vồ tới từ phía đối diện, cầm kiếm bổ về phía kiếm yêu!
"Keng"!
Kiếm Diệt Thế không nhúc nhích chút nào, ngược lại cổ tay của Phong Khiển Tuyết còn bị chấn động đến run rẩy, y lảo đảo mấy bước, lại vừa lúc bị dã thú đuổi theo ở sau lưng thừa kẽ hở này bổ một móng vuốt vào đầu vai, vết thương cũ chưa lành lại phải chịu thêm tổn thương mới, máu tươi lại nhuộm đỏ áo trắng lần nữa.
Một tay Cửu Anh níu cổ áo y, thoả mãn nhích lại gần: "Ta tốn ròng rã cả trăm năm để sửa thanh kiếm này, chỉ bằng vào ngươi mà cũng muốn thắng nó à?"
Móng vuốt sắc bén của dã thú để ngay ở cổ họng của y, mà sương mù đen tràn ra nhiều hơn cũng hoá thành xúc tu, chúng nó trói chặt tay chân y lại. Cửu Anh trông như dính sát vào cùng một chỗ với y, mà một cái đầu lâu dơ bẩn cũng từ từ chui ra từ trước ngực của nữ tử giao nhân, cố gắng chui vào trong cơ thể của kí chủ mới.
Tay Phong Khiển Tuyết siết chặt, y nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu của Cửu Anh, ngực phập phồng dữ dội: "Không sợ ta kéo ngươi chết chung luôn à?"
Động tác của Cửu Anh hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi sẽ làm thế sao?"
Phong Khiển Tuyết đáp: "Ngươi có thể thử một phen."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!