Chương 47: (Vô Đề)

Đi được một lúc, Tạ Nhận bèn khơi chuyện để nói mà hỏi một câu: "Huynh có thể tìm được cửa ra khỏi nơi này không?"

Phong Khiển Tuyết lắc đầu: "Ta chưa từng nghiên cứu thuật pháp lấy sông núi làm tranh bao giờ, huống chi bức tranh trên tấm giao tiêu này còn phức tạp hơn tranh vẽ sông núi bình thường. Đó giờ chỉ nghe nói tộc giao nhân giỏi dệt vải, tài nghệ tuyệt diệu thiên hạ khó tìm, giờ cũng xem như được mở mang tầm mắt."

"Tuy không tìm thấy cửa, nhưng việc không tìm thấy cửa này cũng có chỗ tốt của nó." Tạ Nhận nói, "Ta cứ dỡ sạch từng cái đi, còn có thể tiện xem coi Cửu Anh đang giở thứ trò quỷ gì."

Có thể là do nghe được tên của Cửu Anh, trong cổ họng của Thiên Vô Tế vẫn luôn hôn mê bỗng phát ra âm thanh ậm ờ gì đó, gân xanh trên hai cánh tay cũng gằn lên, giống như là muốn dùng hết sức lực toàn thân để rút kiếm ra, nhưng do đã bị cầm tù quá lâu, cơ thể của ông đã cứng ngắc như một pho tượng. Tạ Nhận mở mắt của ông ra, nhìn đôi con ngươi trắng xám vô thần, nhíu mày: "Thần trí vẫn còn chưa quay về, giờ xúc động thế này, chẳng lẽ là muốn yêu hoá?"

"Không giống thế." Phong Khiển Tuyết nói, "Tu vi của Thiên Vô Tế cực kỳ cao thâm, Cửu Anh đã có thể chế ngự ông thì chắc chắn sẽ tìm cách chiếm lấy cơ thể này, nhưng nó lại thất bại, lý do chỉ có một."

Cửu Anh là tà vật, mà lại còn là một thứ yêu tà cực kỳ hung ác và mạnh mẽ, cỡ đó mà nó cũng không thể nào chiếm được một trái tim cực kỳ thuần khiết, chẳng vương h*m m**n chẳng lo vướng bận.

Tạ Nhận nhìn Thiên Vô Tế: "Tuy người ta thường nói, nguyện vì đại đạo mà sinh, nguyện vì đại đạo mà chết, nhưng nghe nhiều quá, lỗ tai cũng muốn đóng kén luôn, nhưng lại không biết, thì ra trên thế gian này đúng là có một người có thể biến trái tim mình thành một đầm nước trong đến độ nhìn thấy cả đáy. Cũng đúng thôi, hai người bị bám vào cơ thể lúc trước, khỏi phải nói tới họ Kim, Lạc Mai Sinh cũng là người có d*c v*ng, hổ thẹn, hối hận, và chấp niệm, đương nhiên là dễ bị Cửu Anh lợi dụng sơ hở."

Phong Khiển Tuyết hỏi: "Vậy tim của ngươi thì sao?"

"Ta?" Tạ Nhận đỡ Thiên Vô Tế tiếp tục bước về trước, "Ta có hoài niệm có khát khao, có mong muốn có ước mơ, sợ là còn nhiều hơn cả Lạc Mai Sinh gấp trăm ngàn lần, cho nên chỉ có thể dựa vào thanh kiếm trong tay này để cản Cửu Anh, không trông chờ vào được quả tim trong lồng ngực này đâu."

Phong Khiển Tuyết nói: "Ừ."

Tạ Nhận nghe xong thì nghẹn ngang, lúc nãy hắn hãy còn đang thấp thỏm, lo lắng nếu đối phương hỏi tiếp mình mong ước cái gì thì phải trả lời làm sao, lại không ngờ mình sẽ nhận được một chữ "Ừ", mà khoan, "Ừ" có nghĩa là sao, lẽ nào huynh không tò mò chút nào về tình cảm thiếu nam ta ủ ta ấp này sao?

Phong Khiển Tuyết đi nhanh hai bước: "Chúng ta tới một thế giới khác thôi."

Tạ Nhận đành phải nuốt lời nói tính vọt ra khỏi họng… Vốn cũng chưa nghĩ ra phải nói làm sao. Hắn rút kiếm Tiêu Dao ra, lửa rực đỏ vừa mới phừng phực lên thì lại bỗng có biến động xuất hiện từ phía xa, theo sát đó là một cơn cuồng phong gào thét lao ra từ trong đám mây!

Một tia sét đánh xé ngang khung trời.

Phong Khiển Tuyết dìu Thiên Vô Tế bay lùi lại, khó khăn lắm mới tránh thoát được cơn sóng lớn ập tới từ phía đối diện! Bãi cát dưới chân hai người bỗng rung chuyển dữ dội, giống như một tấm ván gỗ bị ném vào giữa mặt biển, một tay Tạ Nhận nắm chặt lấy cánh tay của Phong Khiển Tuyết, tay kia thì giơ kiếm Tiêu Dao lên, dùng hết toàn lực quét ngang xuống dưới một cái, ánh lửa ầm vang xông vào mặt đất, nhưng giờ đây thế giới này lại không sụp đổ, ngược lại, lửa sen đỏ rực không tắt còn đang chen nhau nổi trên mặt nước, ánh lửa len lỏi khắp nơi, suýt nữa là đã đốt trúng Thiên đạo trưởng đang bị thương hôn mê bất tỉnh.

Phong Khiển Tuyết nói: "Vì có thể giam giữ Thiên Vô Tế, có thể nhìn ra được Cửu Anh đã tốn không ít công sức ở thế giới này."

Hai người một trái một phải kéo Thiên Vô Tế lên, cùng nhau ngự kiếm bay lên đến giữa trời. Lúc này vẫn còn có tiếng sấm vang lên không ngừng ở bên tai, mưa trút xuống cứ như lưỡi dao sượt qua gò má, đưa đến từng cơn đau nhói. Tạ Nhận nói: "Nước biển đang dâng càng lúc càng cao, chẳng lẽ hắn tính nhấn chìm chúng ta ở đây?"

Phong Khiển Tuyết không nói hai lời, móc thuỷ yêu xui xẻo từ trong túi càn khôn ra, thuận thế ném nó vào trong biển: "Dò đường!"

Thuỷ yêu đang ngủ, hãy còn đang ngây ngây ngất ngất: "Hả?"

Sau đó thì bị sóng lớn rót cho một bụng nước, rồi lập tức biến mất ở giữa cơn sóng gầm gió thét kia.

"…"

Tạ Nhận nhắc nhở: "Nơi này vừa ma vừa tà như thế, sợ là thuỷ yêu còn đang vui mừng quá đỗi vì được quay về quê nhà, huynh không sợ nó thừa dịp mà chạy trốn mất sao?"

Phong Khiển Tuyết chắc chắn: "Sẽ không đâu."

Tạ Nhận khó hiểu: "Vì sao?"

Phong Khiển Tuyết liếc hắn một cái: "Ngươi đoán xem."

Mưa gào gió gầm, sấm rền sét cuốn, thật sự không phải là một hoàn cảnh tốt để giải câu đố. Nhưng ai bảo Tạ tiểu công tử mới được nếm tí mùi yêu, còn đang ở trong giai đoạn nhìn sao cũng thấy người mình thương đáng yêu đến mức vô lý, thế là nịnh nọt nói: "Bởi vì dưới sự dốc lòng dạy bảo của huynh, nó đã cải tà quy chính, thay đổi hoàn toàn, quyết định làm yêu lần nữa, đương nhiên sẽ không lật lọng rồi."

Tay trái của Phong Khiển Tuyết xoay một cái, bỗng thấy một sợi tơ màu bạc lúc ẩn lúc hiện: "Bởi vì ta đang giữ mệnh mạch của nó, cho nên hoặc là nghe lời, hoặc là chịu chết."

Tạ Nhận: "…"

Thật là hung dữ, cơ mà có cá tính lắm, ta thích.

Sóng lớn còn đang không ngừng gào thét lao về phía này! Tạ Nhận không hề có tí kinh nghiệm yêu đương chớm nhú lần đầu gì hết, mãi đến khi người đối diện đã bị xối ướt thành một con chuột lột… Không phải, là đã bị xối ướt thành một nụ hoa bé nhỏ dính đầy nước óng a óng ánh, mới ngẫm ra đáng lẽ mình phải cản nước cho người ta một chút, thế là hắn lập tức phóng ra một lớp lá chắn, ai ngờ ông trời lại chẳng cho người ta được toại nguyện, lớp lá chắn mới được dựng lên hẳn hoi xong thì trời lại ngừng mưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!