Chương 46: (Vô Đề)

Tạ Nhận cũng không ngờ tới, bản thân mình lại bỗng nhiên đụng trúng cảnh tượng hỗn loạn thế này! Chẳng kịp nghĩ nhiều, hắn phóng ra một bức tường lửa cao một trượng ở trên cao, ép lùi hết tất cả ác linh ở xung quanh, sau đó thì dùng một tay kéo Phong Khiển Tuyết đến bên cạnh mình, nôn nóng hỏi: "Huynh có sao không?"

"Không sao." Phong Khiển Tuyết nói, "Đưa kiếm cho ta."

Tạ Nhận đưa kiếm ngọc của y qua, phóng mắt nhìn những ác linh bị biển lửa ngăn lại: "Là tu sĩ trên thuyền lớn sao?"

"Họ bị giam cầm trong ma đỉnh và bị lửa yêu đốt cả trăm năm." Phong Khiển Tuyết căn dặn, "Hãy ráng bảo vệ để cho hồn phách của họ không bị tiêu tan, như thế thì còn có thể có được một kiếp sau."

Tạ Nhận gật đầu: "Cứ giao hết cho ta đi."

Phong Khiển Tuyết nói: "Được."

Tạ Nhận thu xếp cho y qua nghỉ ngơi ở một bên, mình thì quay đầu xông vào biển lửa! Hắn nghĩ đến vết thương trên người của Phong Khiển Tuyết, trong lòng chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, chẳng hề có kiên nhẫn xử từng hồn phách, thế là dứt khoát tung mấy chục cái túi thu sát lên không trung cùng một lúc, tay phải thì dùng lửa để biến thành một chiếc roi lửa, mỗi lần vung ra thì sẽ quấn lấy mấy chục ác linh, cổ tay xoay chuyển, "xoạt xoạt xoạt" quăng hết vào trong!

Hắn thu sát cũng thu đến độ quen tay, từ góc mắt có thể nhìn thấy Phong Khiển Tuyết đang không chớp mắt nhìn vào mình, thế là trong lòng càng thấy đắc ý hơn, đường kiếm tiếp theo cũng vung mạnh hơn, khi lửa đen trong ma đỉnh chạm vào lửa sen đỏ thì nó sẽ biến thành một làn khói ngay lập tức, rất nhanh thì ngọn lửa ở trên bờ cát chỉ còn lại một loại màu sắc.

Ráng chiều phủ trên bầu trời cũng bị nhuộm thành một màu đỏ.

Phong Khiển Tuyết nhìn thiếu niên mặc đồ đen được ngọn lửa quấn quanh người, cảm thấy dường như hắn đã thành thục hơn lúc trước một chút. Nếu như nói tới khi còn ở Học phủ Trường Sách, thì đó là một thiếu niên áo trắng tinh nghịch ranh ma, rất là đáng yêu, vậy thì bây giờ đã là một thiếu niên không gì có thể cản nổi, cũng rất chi là đáng yêu… Nói qua nói lại thì cũng chẳng thể nào chạy khỏi hai chữ đáng yêu được.

Y dùng mu bàn tay để hạ nhiệt khuôn mặt nóng hổi, nhưng vẫn không rời đi, vẫn đứng ở gần ngọn lửa như cũ. Ngược lại là sau khi Tạ Nhận nhìn thấy thế thì không thể không tăng tốc hơn, thuần thục ném hết một nhóm ác linh cuối cùng vào trong túi, sau đó phóng tới kéo y cách xa biển lửa: "Sao lại không đứng xa một chút?"

Phong Khiển Tuyết vỗ vai hắn một cái: "Ngươi thả ta xuống cái đã."

Một tay Tạ Nhận ôm chặt: "Ta không thả đâu, huynh bị thương rồi."

Phong Khiển Tuyết nói: "Vết thương nhỏ mà thôi."

"Vết thương nhỏ thì khỏi phải cần lo à?" Tạ Nhận tìm một tảng đá ngầm sạch sẽ, "Ngồi xuống đi, để ta xem chút coi sao."

Phong Khiển Tuyết mới đánh nhau xong nên rất chật vật, nhưng ở chỗ quỷ quái này thì không thể nào tắm rửa thay y phục được, may mà có thanh đoản kiếm Xuân Giản lúc trước cướp… Được Thôi tiểu công tử hào phóng tặng cho, Tạ Nhận dùng nó ngưng tụ một ít sương tuyết, thấm ướt khăn rồi đưa cho Phong Khiển Tuyết lau mặt, mình thì lấy thuốc trị thương ra, cẩn thận xử lý vết thương trên vai và trong lòng bàn tay cho y.

Đoạn đối thoại đã từng xảy ra ở Thiết Sơn nay lại được lên sân khấu lần nữa, nhưng lần này thì Tạ Nhận đã có kinh nghiệm rồi, thế là hắn ôm người vào trong lòng, vừa dỗ vừa lừa: "Đau chút xíu xiu thôi à, xong liền ngay đây, thật xa gần đây thủ pháp chữa thương của ta có tiến bộ hơn rồi, huynh đừng nhúc nhích gì nha, ngoan nào."

Phong Khiển Tuyết bị hơi thở của hắn phả vào tai nên thấy ngứa, không thể không nhích qua hướng bên kia được, có lẽ là vì trái tim không tĩnh lặng như thường, hoặc có lẽ là bởi vì người nào đó đã lén luyện tập tay nghề thật, hình như cũng thật sự không thấy đau lắm, bèn hỏi: "Ngươi đi vào từ đâu vậy?"

"Ta đã huỷ hết hai thế giới." Tạ Nhận nói, "Lúc ta mới bước vào hoang đảo, chỗ đó có ba ngàn con rối ở đó, vẫn chưa thức tỉnh, tất cả chúng nó được làm phỏng theo bộ dáng của Diệu Tước Đế Quân, thật sự là giống y nguyên bản."

"Diệu Tước Đế Quân?"

"Đúng thế." Tạ Nhận quấn băng cho y đàng hoàng, "Ta tìm xung quanh mà chẳng thấy cánh cửa nào, thế là ta huỷ hòn đảo kia luôn, quả nhiên là thuận lợi bước vào được một thế giới khác."

"Cũng là một hòn đảo à?"

"Là một hòn đảo chất đầy mấy thứ lung tung, trên bờ biển có rất nhiều máy dệt vải đã cũ nát, đủ thứ này thứ nọ, nhưng cũng không có huynh."

Phong Khiển Tuyết ngồi dậy từ trong ngực hắn, tự mình quấn vạt áo lại: "Bên trên hải đảo này có một tiểu cô nương, là một trong những tu sĩ đã mất tích, nàng bị người ta luyện thành một con rối, tuy đôi tay vẫn còn non nớt, nhưng lại có đầy vết chai dày, đây là do dệt vải lâu ngày mà thành. Số lượng hồn phách bị nhốt trong ma đỉnh kia là ba ngàn, số lượng con rối vừa khéo cũng là ba ngàn, cho nên ta đoán người đứng sau màn này tính đợi cho đến khi nhóm ác linh này đã được tôi luyện xong, sau đó sẽ nhét chúng vào trong thân thể của những "Diệu Tước Đế Quân" kia, hòng để cho hắn dùng đến sau này."

"Kẻ đứng sau màn chắc hẳn là Cửu Anh rồi." Tạ Nhận cầm tay y, "Muốn băng bó vết thương ở chỗ này luôn không?"

Phong Khiển Tuyết lắc đầu: "Không cần đâu, sẽ ảnh hưởng đến việc ta cầm kiếm."

Tạ Nhận nhìn y: "Huynh không cần cầm đâu, ta sẽ bảo vệ huynh."

Phong Khiển Tuyết hỏi: "Ngươi dùng bao lâu để xử lý số ác linh còn lại?"

"Bao lâu à? Chưa tới một khắc đồng hồ nữa."

"Một khắc là quá lâu, khi nào có thể xử hết trong vòng một chiêu rồi hẵng nói đến việc bảo vệ ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!