Chương 45: (Vô Đề)

Đã tròn một trăm hai mươi năm kể từ khi biển Bạch Sa nuốt chửng ba chiếc thuyền lớn.

Tạ Nhận nói: "Vậy ít nhất là vào thời điểm đó, đầu của Cửu Anh đã thức tỉnh rồi."

"Trách không được, trước đó biển Bạch Sa vẫn luôn gió êm sóng lặng, sau đó thì đột ngột xảy ra chuyện." Ly Hoán nói, "Thì ra là do cái thứ dơ bẩn này tác oai tác quái."

Tu sĩ giương cung trên giao tiêu đúng chính là Thiên Vô Tế, nhìn vào thì có thể đoán được ông đã từng có một trận chiến ác liệt với Cửu Anh, nhưng nhìn vào vận mệnh của ba chiếc thuyền lớn kia thì bên chính nghĩa đã không thể thắng được. Nhưng có điều nếu như Cửu Anh đã thắng, theo đó lại thuận lợi chiếm được cơ thể của Thiên Vô Tế, thế thì đáng lẽ thế gian này đã xuất hiện một yêu tà có sức mạnh cực lớn, nhưng dường như trăm năm qua lại chẳng nghe được đồn đại gì giống thế cả.

Mặc Trì nói: "Nếu giao nhân đã muốn dệt câu chuyện của Thiên Vô Tế và Cửu Anh lên vải, sao lại không dệt kỹ thêm một chút hơn, một bức tranh chẳng có đầu cũng chẳng có đuôi thế này, đúng là không nhìn ra được gì cả."

Phong Khiển Tuyết dùng đầu ngón tay chạm vào một chỗ bọt nước trên bức tranh, ngưng thần cảm nhận một lúc, vậy mà lại cảm nhận được một chút hơi thở của thuỷ triều và gì đó dao động. Quả là trong giới Tu Chân có một loại thuật pháp dùng non sông để vẽ tranh, khi bước vào bức tranh dài này thì cũng như là bước vào một thế giới khác vậy, nhưng phần lớn người tu thật này là những tán tiên tiêu dao, bọn họ chẳng hề bị gì ràng buộc, cứ thế mà đi lại giữa thế gian, bọn họ xem hồng trần như một làn khói, một đoá hoa, một cơn gió, không muốn gì cũng chẳng cầu chi, thế thì mới có thể lấy trời làm bút lấy đất làm giấy, vẽ ra được muôn vàn đại đạo trong lòng mình… Dường như không hề liên quan gì đến giao nhân cả.

Tạ Nhận thấy y chẳng nói gì cả, bèn hỏi: "Sao thế?"

Phong Khiển Tuyết nói: "Hình như có thể đi vào bức tranh này."

"Đúng là thế thật, trên vải vẫn luôn có ánh sáng lấp lánh, chỉ là không rõ ràng lắm." Hà Quy hỏi, "Chúng ta có vào không?"

"Một bức tranh sơn hà bình thường thì đương nhiên là có thể đi vào, nhưng thứ này có chút tà khí gì đó." Mặc Trì nhíu mày, "Tuy trên đó có dệt Thiên Vô Tế, nhưng ai mà biết được bên trong thật sự ẩn giấu thứ gì, lỡ như năm đó Cửu Anh thành công nuốt hết cả thiên đạo, lại biến tất cả hành khách trên thuyền thành con rối, lúc này đang ở trong tranh chờ chúng ta thì sao, thế chẳng phải là tự chui đầu vào lưới à?

Ta thấy vẫn cứ mang nó ra ngoài trước đi, giao cho Trúc tiên sinh giải quyết."

Ly Hoán c*̃ng tán thành đề nghị của hắn, nhưng Hà Quy lại không muốn, Tạ Nhận cũng có thể hiểu được sự không muốn của hắn là đến từ đâu —— Hiện tại đầu của Cửu Anh có thể xem là bảo bối đáng ngàn vàng đối với Huyết Thứu Nhai, một cái đầu thôi cũng có giá trị. Thế là đành kéo người sang một bên, khoác vai nói: "Dẫu sao cái đầu này cũng chẳng phải là của ngươi, đừng để ý làm gì."

Hà Quy lườm hắn một cái: "Ta còn không hiểu ngươi à? Cái đầu này mất rồi, ngươi sẽ lại giành một cái khác với ta."

"Không giành, chắc chắn là không giành luôn!" Tạ Nhận giơ tay lên bảo đảm, đang tính kéo hắn về, lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng hô lên. Vội vàng quay đầu lại, lập tức thấy cả người Phong Khiển Tuyết đã ngã thẳng vào bên trong giao tiêu! Tim hắn hẫng một cái, giơ tay ra muốn kéo y lại, cuối cùng chỉ kịp níu được vạt áo trắng như tuyết kia.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả Ly Hoán đứng bên cạnh cũng chưa kịp nhìn rõ, chỉ hoảng hốt nói: "Trông không giống như là tự Phong huynh muốn nhảy vào, mà hình như bị sức mạnh nào đó hút vào trong."

Tạ Nhận không kịp hỏi nhiều, nhặt kiếm ngọc rơi xuống đất lên: "Mấy người trông coi ở đây đi, ta đi tìm huynh ấy."

Hà Quy nói: "Ta cũng ——"

Lời còn chưa dứt, Tạ Nhận đã nhảy vào trong bức tranh.

"…"

Tiếng gào thét của cơn sóng lớn cứ như muốn lật ngửa cả mảng trời!

Phong Khiển Tuyết ngã mạnh xuống một bãi đá, đúng là Ly Hoán thấy không nhầm, thật sự là y không chủ động nhảy vào trong bức tranh, mà là bị buộc kéo vào. Chỉ là lúc này xung quanh không có ai cả, chỉ có biển cả bao la với sóng ngầm cuộn trào và vách đá cao ngất ngưởng, lúc cơn sóng lớn đánh vào, cả một hòn đảo cũng sẽ rung lên, đây không phải là một chỗ tốt.

Y chống người đứng dậy, tìm ái tử Tạ Đại Thắng ra từ trong khe đá, lại cột vào ngọc bội lần nữa, tiếp đó thì ngẩng đầu lên nhìn trời trong chốc lát, y không nhìn thấy Tạ Nhận, thế là đã hiểu, thì ra trong cuộn giao tiêu này không chỉ dệt một thế giới, mình thì rơi xuống bờ biển, Tạ Nhận lại rơi xuống nơi khác.

Về phần tại sao Quỳnh Ngọc Thượng Tiên lại có thể chắc chắn Tạ tiểu công tử cũng sẽ nhảy theo vào… Chuyện này mà còn cần phải nghĩ nữa à? Y sờ vào bên hông trống rỗng, sau đó thì tuỳ tiện lấy một thanh kiếm khác từ trong túi càn khôn ra, xách lên rồi đi tìm người liền. Có thể là vì mới bị ngã khá đau, bên cạnh lại không có miếng keo dán kia, cộng thêm vạt áo bị toạc rách, cho nên tâm trạng cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, cả người nhìn vào là thấy hung thần ác sát không thôi, đi hết một đoạn đường, dùng chuôi kiếm gõ vào đá ngầm một cái, gầm lên: "Cút ra đây!"

"…"

Tiếng "xột xoạt" vang lên, có một tiểu cô nương bỗng chui ra từ đâu đó, hai mắt nhìn y chằm chằm, trong tay thì cầm một con thoi dệt vải nhỏ làm bằng ngọc, da mặt xám trắng, ánh mắt rã rời.

Cũng không phải là một người sống.

Phong Khiển Tuyết khẽ nhíu mày, ngồi xuống nhìn thẳng vào nàng: "Có thể nghe hiểu ta nói gì không?"

Trong miệng của tiểu cô nương vang lên âm thanh mơ hồ gì đó.

Phong Khiển Tuyết nhấc vạt váy nàng lên, nhìn thấy dưới lớp vải nát này đã sớm chỉ còn lại hai khúc xương khô, thế là khẽ thở dài. Xưa giờ y vẫn thích sạch sẽ, vào lúc này lại dùng chiếc khăn của mình lau sạch vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, con thoi dệt bằng ngọc trong tay tiểu cô nương là dùng để dệt vải, có lẽ hơn trăm năm trước nàng muốn đi cùng trưởng bối đến Nam Dương tham gia Hội Dệt Vải, ai ngờ lại vĩnh viễn dừng chân ở đây.

Đầu ngón tay của Phong Khiển Tuyết khẽ biến ra một đốm tuyết nhỏ, đánh tan tà thuật biến người thành con rối còn nằm trong cơ thể nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!