Tuy trong trấn nhỏ không có nhiều thứ tốt, nhưng thịt cá và sủi cảo chiên nóng hôi hổi cũng rất ngon miệng. Tạ Nhận canh ở cạnh sạp hàng đợi đồ ăn ra khỏi nồi, Hà Quy choàng vai hắn, lại xác nhận lần nữa: "Này, ngươi sẽ giúp ta đúng không?"
"Giúp ngươi cái gì, giúp tìm đầu Cửu Anh, hay là giúp giấu chuyện ngươi muốn xây dựng lại Huyết Hài Đàm?" Tạ Nhận huých một cú bằng khuỷu tay, "Được, ta đồng ý, ngoại trừ cái đầu ở biển Bạch Sa này không thể cho ngươi, những chuyện còn lại thì dễ nói. Chẳng qua ngươi cũng đừng quá nghiêm trọng hoá mọi việc lên, ngày nào mặt cũng nhăn nhó quắp quéo thì còn trông ra gì, lại đây, ta mời ăn một khay sủi cảo chiên."
"Bản thân ngươi còn nghèo đến độ phải bán thân trả nợ kia kìa, còn bày đặt mời ta." Hà Quy lườm hắn một cái, tự mình thanh toán bạc, tiện thể cảnh cáo, "Chuyện này ngươi biết ta biết thôi, không được nói cho người nào khác!"
"Yên tâm, ta cũng sợ bị càm ràm lắm." Tạ Nhận nói lão bản gói thêm mấy phần, mang về khách đ**m chia lại cho mọi người. Phong Khiển Tuyết còn đang ngủ, có thể là do tối qua nằm quá gần Tạ Nhận, khiến cho y mơ thấy một giấc mộng bị rất nhiều lửa nóng vây quanh, mãi đến lúc rạng đông mới miễn cưỡng an tâm lại, khi nghe được tiếng mở cửa cũng chẳng muốn dậy, ngược lại còn kéo mền cao hơn che kín cái đầu.
Cửa sổ được đóng chặt lại, hương hoa chưa tan đi tối qua vẫn còn sót lại ở đây, trong phòng vừa ấm áp vừa yên tĩnh, yên tĩnh đến độ khiến cho người ta không nỡ phá vỡ. Tạ Nhận đứng ở cửa một lát, cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, cũng không cần đánh thức người vào lúc còn sớm này, bèn nhẹ chân nhẹ tay lùi ra ngoài, Phong Khiển Tuyết lại đột nhiên mở miệng: "Ta nằm mơ."
Tạ Nhận bước vào phòng, giúp y cột màn giường lên: "Mơ tới gì?"
"Lửa lớn, còn có cây cung kia nữa."
Tay Tạ Nhận dừng lại: "Cung, là cùng một loại với cây mà ta mơ đến à, U Huỳnh?"
Phong Khiển Tuyết chống tay ngồi dậy, giơ tay lên xoa huyệt thái dương đau nhức: "Giờ nào rồi?"
"Giờ Thìn (1)." Tạ Nhận dùng mặt sau của ngón tay lau mồ hôi trên trán của y, "Có lẽ là vì lúc trước khi chúng ta nói đến giấc mộng kia, huynh cảm thấy cây cung kia rất đẹp nên mới nhớ kỹ, cái này không nói lên gì đâu."
(1) Giờ Thìn: Từ 7h đến 9h sáng.
Suy nghĩ của Phong Khiển Tuyết vẫn còn dừng lại trong biển lửa ập tới trước mặt, cảm giác rối loạn và mất trọng lượng khiến cho tim của y như trống rỗng trong nháy mắt, và bây giờ nó đang đập "thình thịch" trong ngực y. Thật ra y là một người rất ít khi nằm mơ, một khi đã ngủ thì như rơi vào trong một thế giới chỉ có một màu trắng xoá, không tìm được bất cứ màu sắc nào pha trộn trong đó, càng đừng nói đến là một biển lửa hỗn loạn và rực rỡ màu sắc như thế.
Tạ Nhận vỗ lưng y: "Ta hay mơ tới cây cung kia lắm, không phải cũng không có chuyện gì đó sao?"
Phong Khiển Tuyết tựa trán lên đầu gối đã co lại, mãi một lúc lâu sau mới hỏi: "Ngươi mới đi ra ngoài với Hà Quy à?"
Tạ Nhận còn đang lải nhải dỗ dành, bị y bỗng ngắt lời như thế, đầu lưỡi và đầu óc cũng chẳng phản ứng kịp: "… Ra ngoài gì, ta vừa mới đi mua điểm tâm mà, sủi cảo chiên đó, ăn không nào?"
Phong Khiển Tuyết vén chăn lên: "Mặc kệ giờ ngươi nghĩ thế nào, hàng chục triệu năm qua trong giới Tu Chân, chưa bao giờ có tiền lệ dùng sát khí tu tập mà lại không bị phản phệ."
"Nhưng…" Nhưng dù sao việc gì cũng phải có cái đầu tiên chứ, Tạ Nhận nuốt nửa câu sau vào, thoáng nhíu mày, cũng không nói là đồng ý hay không đồng ý, nhưng cũng không tranh luận với y về việc này nữa, cũng chẳng muốn quan tâm mấy việc không liên quan đến mình của Huyết Thứu Nhai —— Dù sao bây giờ cũng chưa đến lúc mình phải giúp đỡ, lửa còn chưa xém tới lông mày mà, cứ đẩy xe đến trước núi đã rồi tìm đường sau.
Vốn Phong Khiển Tuyết đã bị giấc mộng cổ quái kia quấy cho lòng không yên, sủi cảo chiên cũng còn rất nóng nữa, càng khiến trong bụng nóng hơn, ăn chưa được hai cái đã đặt đũa xuống: "Đi thôi, xuất phát!"
"Bây giờ luôn à?" Tạ Nhận sửng sốt, ngẩng đầu lên thì đã thấy người biến mất tại đầu bậc thang, nhất thời cũng đoán không được, chẳng lẽ y mơ tới thứ gì bẩn thỉu thật? Thế là hắn cũng đứng dậy, vội vàng đuổi theo. May là được gió biển mát mẻ thổi qua thì tâm trạng của Phong Khiển Tuyết cũng hồi phục không ít, quay đầu lại thì thấy Tạ Nhận đang không xa không gần đi theo mình, lại thúc giục: "Ngươi đi nhanh chút."
"A!"
Tạ tiểu công tử liên tục nói đồng ý, chạy vài bước lên phía trước, "Tâm tình của huynh tốt hơn rồi à?"
Phong Khiển Tuyết "Ừ" một tiếng, nhắc nhở hắn: "Có lẽ trong hang động trên đảo sẽ có đầu của Cửu Anh, ngươi cẩn thận một chút."
Tạ Nhận cười kéo cổ tay y: "Biết rõ mà, đến lúc đó thì huynh phải theo sát ta, một tấc cũng không rời nha, đi nào, ngự kiếm thôi!"
Tuy kiếm Tiêu Dao không phải là thần kiếm, nhưng cũng may có đủ sức, chở hai người cũng rất vững vàng. Còn ba người đi theo sau thì tự nhiên sẽ giải thích hiện tượng kỳ lạ muốn chen chúc với nhau này thành "Bước đi trả nợ", cũng không cảm thấy có cái gì không đúng cả, ngược lại còn nghĩ đến việc gom tiền giúp Tạ Nhận trả nợ lần nữa, bởi vì quá đáng thương rồi, nhìn mà sốt hết cả ruột gan phèo phổi, cho nên giúp được chừng nào thì giúp chừng ấy, phải nói là tình huynh đệ cảm động thấu trời xanh.
Cũng phải nói là đầu óc chậm chạp không gì bằng.
Dù sao thì bất luận cỡ nào cũng nhìn mãi không ra người nào đó đang hành động y chang một con công xoè đuôi vậy.
Giữa trưa là lúc mặt trời gắt nhất.
Bốn người kiểm tra xung quanh, tìm thấy được một chỗ đá che khá mỏng. Cổ tay Tạ Nhận xoay chuyển, thân kiếm dấy lên lửa rực ngay lập tức, Phong Khiển Tuyết đứng sau lưng hắn, c*̃ng âm thầm nắm chặt chuôi kiếm, không ai biết những thứ đang nhảy nhót bên dưới là yêu hay là sát, cho nên Mặc Trì lấy Lưới Thiên Tằm ra, Ly Hoán và Hà Quy thì đứng đối diện Tạ Nhận, cùng nhau dùng bùa chú để bày trận, chặn lại bốn phía kín kẽ không gì lọt ra được.
Tạ Nhận nhắc nhở trước khi ra tay: "Mỗi người tự mình cẩn thận, nói rồi đó, ai bị Cửu Anh bám vào người thì tên đó bị mất mặt đó nha."
Ly Hoán tức giận: "Đây là vấn đề mất mặt hả? Đây là vấn đề mất mạng đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!