Mặc Trì phản ứng c*̃ng nhanh, chưa nói hai lời, nhanh chóng lấy kính ra soi! May mắn, chỉ là Hà Quy nhìn hơi quái dị chút thôi, nhưng lại không tu cái đạo gì mà không nên tu, ít nhất vào lúc này, trái tim ở trong kính trông vẫn rất trong sạch, cũng không bị ma khí nhuốm lên, đương nhiên, cũng không bị Cửu Anh bám vào người.
Mặc Trì cất kính chiếu hồn đi: "Xin Hà tông chủ thứ lỗi."
Hà Quy cũng không để ý: "Không sao cả, bây giờ trong giới Tu Chân ai cũng hoang mang trong lòng, đúng là nên cẩn thận chút."
Tạ Nhận lại hỏi thêm lần nữa: "Sao ngươi lại chạy đến đây?"
Hà Quy nói: "Ta nghe người khác nói ngươi muốn tới biển Bạch Sa để tìm đầu của Cửu Anh, vừa khéo dạo này Huyết Thứu Nhai cũng không có chuyện gì, ta bèn nghĩ tới đây giúp một tay."
Lời này nghe là biết nói bậy, chẳng có một người nào ở đây tin nổi cả. Nhất là Phong Khiển Tuyết, y vốn đã ôm đầy đề phòng với vị Hà tông chủ này, bây giờ lại nhìn thấy hắn đột ngột xuất hiện ở nơi đá ngầm trên cái hải đảo hoang vu này, trong tay lại còn xách theo một cây gậy, nói là đến đây để đào trộm đầu đi thì lại còn hợp lý hơn.
Hà Quy quăng gậy gỗ trong tay cho Tạ Nhận: "Ta đào nãy giờ rồi, hơn nửa hòn đảo này chẳng có gì cả, hình như bên dưới có hang động bị đá phủ kín. Sáng nay thì ta vừa đến biển Bạch Sa, đã được bùa tìm sát dẫn tới hòn đảo nhỏ này, chạy hết một vòng lớn nhưng cũng chẳng tìm được vật sống gì, chỉ thỉnh thoảng nghe được dưới đất truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào, không biết là tiếng của yêu tà ma quỷ gì hay chỉ là tiếng gió."
"Hòn đảo bị rỗng ở trong sao?" Ly Hoán ngồi xuống, áp lòng bàn tay lên mặt đất thử một chút, nói: "Không những ở dưới đây có hang động, mà còn có rất nhiều thứ gì đang nhảy loạn xạ lên nữa, làm cho luồng khí cũng xoáy lên như một cơn lốc, sát khí cũng cực nặng."
Hà Quy hỏi: "A Nhận, ngươi thấy sao?"
Tạ Nhận nhìn Phong Khiển Tuyết, thấy y đang ngồi xổm bên cạnh Ly Hoán, cũng đang cảm nhận thử sát khí ở dưới mặt đất, hình như tạm thời cũng không để ý đến phía này, bèn thừa cơ kéo Hà Quy tới một góc hẻo lánh, nhỏ giọng chất vấn: "Thành thật khai báo ra đi, rốt cuộc ngươi đến đây để làm gì? Còn nữa, cái đầu chôn dưới Huyết Hài Đàm nhà ngươi thế nào rồi, mấy ngày trước ta có nhận được thư sư phụ gửi đến, ông ấy nói là sẽ liên hợp với những môn phái còn lại để giúp ngươi lấp Huyết Hài Đàm lại?"
Hà Quy kêu khổ: "Đừng nói nữa, lúc trước Huyết Hài Đàm sôi thành một cái đầm dung nham, ta không có cách nào áp chế được nó cả, mới đến tìm sư phụ ngươi, nghĩ ông ấy là một đại nho (1) có kiến thức uyên bác, đức cao vọng trọng, đứng đầu trong giới Tu Chân, cho dù có không ưa ta thì cũng sẽ vui lòng ra tay tương trợ."
(1) Đại nho: bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao hoặc người theo Khổng học và có sức học to rộng (Thi Viện).
Tạ Nhận nói: "Sư phụ ta đúng là chịu giúp ngươi thật!"
"Đúng thế, ông ấy muốn ta giao đầu của Cửu Anh ra, rồi muốn lấp luôn Huyết Hài Đàm." Hà Quy nói, "Ta đã nói với ngươi rồi mà đúng không, khi đệ tử cấp cao của Huyết Thứu Nhai cần tu tập, thì phải đến chỗ đáy của Huyết Hài Đàm, mượn sát khí cực âm ở đấy để đột phá cảnh giới, hơn trăm năm qua vẫn luôn như thế, bây giờ đột nhiên muốn lấp lại, ta thân là tông chủ, đương nhiên sẽ muốn tìm một cách khác cho đệ tử bản môn."
Tạ Nhận đoán được mục đích của hắn: "Cho nên ngươi muốn trộm mang cái đầu ở biển Bạch Sa về, xây dựng một cái huyết đầm khác chứa sát khí để cho đệ tử tu tập?"
"Đúng thế, ta chỉ có một con đường này để đi thôi. Ngươi không biết đâu, bây giờ Huyết Thứu Nhai đông nghẹt các loại tu sĩ, ai cũng giơ kiếm và bùa chú lên, đều muốn kiếm chác được một chén canh, nhằm muốn để tên mình cũng được viết lại trên đá công trạng chém giết Cửu Anh. Thật ra cũng đúng, tuy Cửu Anh có nhiều đầu, nhưng muốn tìm thì cũng vừa tốn thời gian lại còn tốn mạng, cho nên có mấy trăm người chen chúc tới nhà ta để kiếm đồ có sẵn cho bớt việc, ta lười tranh giành với bọn họ, cũng chẳng muốn giải thích, chẳng bằng đi tìm một cái đầu khác cho đỡ phải lo."
"Chỉ cần ngươi có thể ngăn cho thứ kia không chạy loạn khắp nơi thì ta cũng chẳng để ý việc ngươi giấu một cái đầu." Tạ Nhận ôm lấy bả vai Hà Quy, "Nhưng không thể là cái ở biển Bạch Sa này được, bởi vì đây là địa bàn của ta, ngươi cứ chạy tới chỗ khác thăm dò thì hơn."
Hà Quy bất mãn: "Ngươi có bệnh à, ta chuyên môn chạy đến biển Bạch Sa để nhờ ngươi giúp ta, ngươi thì hay rồi, không chỉ không giúp, lại còn đuổi ta đi."
"Ngươi mới có bệnh ấy, bên ngoài có năm cái đầu thì không chạy đi nhặt đi, lại chạy tới đây giành với ta." Tạ Nhận vừa nói, lại vừa thoáng nhìn ra phía sau, kết quả thì thấy Phong Khiển Tuyết xách một thanh kiếm trong tay, mặt mày như sương lạnh mà đứng ở cách đó không xa, thế là giật nảy cả mình, rất tự giác dừng lại việc đang kề vai sát cánh với vị bằng hữu cây khế của mình, giơ tay quăng người đi luôn.
Hà tông chủ: "?"
Phong Khiển Tuyết xoay người đi hướng khác.
Tạ Nhận vội vàng co giò lên đuổi kịp y: "Ta thấy huynh đang bận nên mới nói vài câu với Hà Quy."
"Hắn đến đây làm gì?"
"Giống chúng ta thôi, là để tìm đầu của Cửu Anh."
"Vì giúp đệ tử luyện công?"
"Đúng vậy."
Phong Khiển Tuyết nhíu mày, còn tính nói gì đó thì bị Tạ Nhận bịt miệng lại: "Được rồi được rồi được rồi, ta hiểu rõ mà, không có môn phái chính phái nào mà lại dùng sát khí để luyện công cả, Hà Quy cũng chẳng phải một người đứng đắn gì, vậy nên không phải ta cũng không đồng ý giúp hắn rồi sao, chúng ta đừng để ý đến hắn nữa, mỗi người sẽ tự tìm đầu bằng bản lĩnh của mình, thế được không?"
Phong Khiển Tuyết nghiêng đầu thoát khỏi hắn: "Giữa trưa ngày mai sẽ mở cửa động để thăm dò hang động trên đảo."
"Được thôi, đến lúc đó thì ta sẽ bảo vệ huynh nha." Tạ Nhận xách kiếm lên, cười hì hì đứng bên cạnh y, "Đừng không để ý đến ta nữa mà, chúng ta vào trấn tìm chút đồ ăn trước đi."
Năm người ngự kiếm đi nhanh đến hướng Bắc chừng một canh giờ thì mới tìm được một thôn trấn nho nhỏ, đúng là nhỏ thật, tổng cộng cũng chỉ có hai quán ăn và một khách đ**m, ngay cả thang lầu gỗ mà cũng dập da dập dềnh, chỉ có đúng bốn gian khách phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!