Chương 40: (Vô Đề)

Bóc tách linh hoả cũng chẳng phải là một chuyện dễ dàng gì, nếu không thì sao đến ngay cả Diệu Tước Đế Quân cũng không làm được, câu "Từng thử" của Tạ Nhận cũng chỉ là một lần thử lúc rảnh rỗi sinh nông nổi mà thôi, tổng cộng thời gian luyện cùng lắm cũng chỉ chừng ba canh giờ. Dù sao với hắn mà nói, với đại đa số yêu tà hung thần, chỉ cần dùng mỗi một mồi lửa thôi là có thể đốt sạch sẽ, tội gì phải phí sức thế, chẳng thà tiết kiệm chút thời gian để vào thành rong chơi uống rượu còn hơn.

Chẳng qua bây giờ bị Phong Khiển Tuyết khích một cú, lại còn liên quan đến việc "Được hay không được", cùng với vẫn còn bảy cái đầu nữa của Cửu Anh chạy loạn bên ngoài, không thể lúc nào cũng dựa vào hổ sắt của người khác được, Tạ Nhận suy nghĩ một chút, bèn bưng một chén rượu rồi qua đó ngồi: "Đây nào, kính huynh."

Phong Khiển Tuyết thoáng nhìn: "Ta không uống đâu, ngươi tính hỏi gì?"

Tạ Nhận nói: "Hôm nay, tại sao những lưỡi dao bằng băng xoay quanh hổ sắt kia chỉ chém vào mỗi sát khí của Cửu Anh, nhưng lại không làm tổn thương đến Lạc Mai Sinh vậy?"

"Nếu ngươi muốn học thì ở chỗ ta có quyển sách này." Phong Khiển Tuyết đứng dậy, lấy một quyển sách mang tên [Ly Hàn Quyết] từ trong tủ ra, "Tự mình đọc trước đi, nếu có chỗ nào mà đọc không hiểu, ta sẽ nói sư huynh đến dạy cho ngươi."

"Được." Tạ Nhận cất sách vào túi càn khôn nằm trong tay áo, "Quyết định rồi đó nha, đợi đến khi ta có thể bóc tách linh hoả xong rồi, lúc ấy huynh phải thừa nhận ta được lắm đó."

Phong Khiển Tuyết gật đầu đồng ý, tạm thời vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện này có gì mà quan trọng đến vậy, đến mức phải nhắc đi nhắc lại tận ba bốn lần, thuận miệng nói: "Ta cảm thấy, chuyện mà ngươi để ý tới đều rất chi là kỳ lạ."

Tạ Nhận múc cho y một chén canh nhỏ, giả bộ vô ý mà hỏi: "Ta cũng rất để ý đến huynh đó, thế thì có kỳ lạ không?"

Phong Khiển Tuyết nói: "Nhiều người để ý ta lắm."

Câu nói này lại khiến cho Tạ Nhận nhớ tới Cửu Anh ở trong thành Vô Ưu lần nữa, cộng thêm hắn vừa đúng lúc gắp một đũa rau trộn, được trộn với loại giấm chua ngon nhất đến từ quê nhà, chua đến độ cả người hắn cũng chua lè hết cả lên, không thèm ăn nữa, truy hỏi: "Lúc ban ngày Cửu Anh nói cái gì mà Lạc Mai Sinh giấu huynh ở sâu trong lòng, không để cho ai nhìn thấy cả, ý là sao thế?"

Phong Khiển Tuyết lắc đầu: "Ta cũng không hiểu, chẳng qua cái đầu kia bị chôn hơn ngàn năm rồi, trông cũng chẳng tỉnh táo gì mấy, chắc nó nói bậy đó."

Đương nhiên Tạ Nhận không tin lý do thoái thác này, hắn lại tiếp tục nhìn chăm chú vào Phong Khiển Tuyết, càng nhìn lại càng thấy đẹp mắt, với lại cũng chẳng phải là cái kiểu đẹp mắt bình thường đâu, mà là kiểu đẹp vừa thanh nhã vừa thoát tục ấy, đẹp như tiểu thần tiên vậy, tuy nói hầu hết thời gian thì lúc nào trông cũng lạnh lùng, nhưng cũng không phải là kiểu thờ ơ tránh xa người khác cả ngàn dặm, càng giống mèo nhỏ phơi nắng ở góc tường vào ban chiều hơn, nhìn thì cao ngạo lạnh lùng, thật ra khi sờ vào thì vừa mềm mại vừa âm ấm, ôm vào thì… Á!

Phong Khiển Tuyết dùng đuôi đũa gõ vào đầu hắn: "Không được dựa vào người của ta!"

Tạ Nhận bĩu môi: "Huynh đẹp mắt như vậy, cho ta dựa chút thì có làm sao?"

"Cứ đẹp mắt thì phải cho người ta dựa à?" Phong Khiển Tuyết bất mãn, "Ngươi cũng đẹp mắt vậy, thế có thấy ta dựa vào ngươi chưa?"

Tạ Nhận bị chọc cười: "Thì ra huynh cảm thấy ta đẹp mắt à, vậy huynh dựa đi này, muốn dựa kiểu nào thì dựa kiểu ấy."

Vừa nói lại còn vừa dang rộng hai tay, mặc người nhào nặn, rất chi là hào phóng. Phong Khiển Tuyết chẳng buồn lý lẽ với con khỉ hưng phấn như cắn nhầm thuốc này, lập tức đứng dậy ngồi sang đầu bên kia: "Ngươi ăn no rồi thì đi ra ngoài đi, đừng phiền ta ăn uống."

Tạ Nhận nhíu mày lại, tự mình lấy bầu rượu ra rót đầy chén, vừa tính nói gì đó, ngẩng lên thì lập tức nghẹn lại.

Giác quan của Phong Khiển Tuyết rất sắc bén, tự nhiên có thể cảm thấy được sự chần chừ đến từ phía đối diện, nhưng y không muốn nghe tới Lạc Mai Sinh, Cửu Anh, cùng với cái chuyện được hay không được kia nữa, bèn nói: "Im miệng!"

Tạ Nhận: "…"

Phong Khiển Tuyết lại nói: "Nói thêm một câu thì tối phải đọc [Tĩnh Tâm Ngộ Đạo Kinh] thêm một canh giờ nữa."

Tạ Nhận dùng ngón tay chấm vào rượu, viết một câu lên bàn — Một câu thôi, ta chỉ nói một câu thôi nha.

Phong Khiển Tuyết không đồng ý.

Thế là trong thời gian kế tiếp, Tạ Nhận cứ giữ một loại ánh mắt vô cùng phiền muộn, vô cùng ân cần, lại còn rất chỉ sợ thiên hạ không loạn, cứ mãi chờ đến khi Phong Khiển Tuyết ăn xong miếng cuối cùng, mới nói: "Lúc nãy huynh đi qua đầu kia ngồi ấy, quên không đổi chén dĩa bát đũa lại rồi."

Ánh mắt của Phong Tiễn Tuyết từ từ hạ xuống: "…"

Tạ Nhận lùi về sau, chuẩn bị tốt lúc nào cũng có thể chạy: "Nhưng ta chỉ ăn vài miếng thôi, cho nên cũng có thể xem là còn như mới vậy đó, với lại ta cũng không có bị bệnh gì —— Này này, mưu sát thân… (1) Đừng đánh ta nữa mà!"

(1) Tạ Nhận chưa kịp nói hết câu. Câu đầy đủ là "Mưu sát thân phu", nghĩa là mưu sát chồng.

Hắn nắm bội kiếm, nhảy vọt ra khỏi cửa sổ.

Phong Khiển Tuyết giẫm một chân lên song cửa sổ, y tin vào thứ quỷ ma gì rồi không biết!

Tạ Nhận ngự kiếm chạy nhanh, cười vang xuyên qua cơ giáp đang lơ lửng đầy trời, chọc cho vô số đom đóm bay tản ra như sao giăng khắp vậy. Người người ở trên cơ giáp nhìn thấy hai tiểu tiên sư áo trắng như đang tỷ thí với nhau, cũng tham gia náo nhiệt mà vỗ tay "bộp bộp" khen hay, Tạ Nhận cũng thuận tay kéo lấy một chiếc cờ đầy sao, mượn lực rơi xuống đỉnh của một lương đình cao nhất: "Huynh ấy, không chịu nói lý lẽ gì cả, là ai không cho ta lên tiếng đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!