*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh trăng đêm nay sáng rực, chiếu cho cả người Đàm Sơn Hiểu lấp lánh chói loà, hoặc nói chính xác hơn, là chiếu rọi rực rỡ bộ gia phục màu đỏ thẫm kia của hắn, chất liệu mềm mại bồng bềnh hoà với ánh sáng nhạt, đầu vai thì gắn bùa trừ tà màu vàng đậm, nhìn là biết cao cấp hơn nhiều so với đám tu sĩ ban ngày.
Theo lý thì người có thân phận như thế không thể nào hành đại lễ với một đệ tử Học phủ Trường Sách được, nhưng may là do lúc nãy Tạ Nhận không nghe được câu "Quỳnh Ngọc Thượng Tiên" oang oang choáng người kia, nên hắn chỉ thầm nghĩ, có lẽ Đại Minh Tông gặp phải phiền phức gì đó nên mới tính nhờ Phong thị thành Ngân Nguyệt ra tay giúp đỡ, nghe thế thì cũng khá hợp lý.
Hắn cũng chẳng quan tâm mấy đến chuyện của nhà người khác, sau khi nhận vò rượu rồi thì lập tức quay về phòng mình. Rượu hoa lê ủ mật ong uống lúc sáng đã rất ngọt rồi, mà loại Phong Khiển Tuyết mang về còn ngọt hơn nữa, mùi rượu nhạt đến độ gần như là không có, vị y như là nước trái cây bán bên đường. Hai người Ly Hoán và Mặc Trì không thích loại rượu này, bọn hắn chê uống rượu mà ngọt như thế thì chẳng khác tiểu cô nương là bao, Tạ Nhận lại chẳng để ý mấy, hắn cứ ăn ngọt uống ngọt, vẫn cứ tung hoành khắp nơi, chọc cho gà chó không yên hết cái học phủ, lại cũng không ít lần bị rượt đánh.
Hắn gỡ miếng thắt ống tay áo ra, nhìn viết roi vẫn còn rướm máu, khoé miệng xụ xuống, sao càng ngày sư phụ càng ra tay nặng hơn trước, cũng không biết người bên phòng sát vách có mang theo thuốc trị thương nào không.
Ánh đèn trên bàn lập loè, một lớp kết giới cách âm được mở lơ lửng giữa không trung, lúc ẩn lúc hiện.
Sắc mặt Đàm Sơn Hiểu đỏ bừng, hai mắt phát sáng, vẫn kích động không từ nào tả được như lúc nãy.
Phong Khiển Tuyết vẫn không thể kiếm ra người này từ trong trí nhớ được, y ở tại nơi sâu trong Tiên phủ Thanh Ái, cũng không qua lại với các môn phái lớn khác, các công tử thế gia mà y từng gặp cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thật sự không thể nhớ nổi còn có một Đại Minh Tông ở thành Ngư Dương nữa.
Có thể Đàm Sơn Hiểu nhìn ra nghi hoặc của y, bèn vội nói: "Năm đó có Hạn Bạt hoành hành ở Tây Bắc, Quỳnh Ngọc Thượng Tiên và tiểu công tử Tề phủ từng tới trảm yêu, lúc đó ta dẫn dắt đệ tử trong tộc canh giữ ở cửa ra vào Mạch Sơn, phụ trách chặn hậu."
Vốn đang hừng hực ý chí chiến đấu, tính lập một công lớn cho trưởng bối trong nhà xem, chờ mãi mới đến lúc đám yêu quái bị rượt chạy trối chết, ai ngờ kiếm còn chưa kịp rút ra thì đã thấy một cơn gió rét buốt thổi qua mọi nơi, cỏ cây xanh ngát cũng lập tức đóng băng, chớp mắt một cái mùa hè đã chuyển thành mùa đông, mà trong lúc mọi người bị lạnh tới run cầm cập, thì lại thấy một đường kiếm trắng bạc quét ngang giữa trời, đâm xuyên qua giữa trời tuyết xoáy, một tay Thượng Tiên mặc áo trắng cầm kiếm ngọc, sa bào phấp phới, lúc ấy Đàm Sơn Hiểu ngẩn đờ ra, trong đầu chỉ mơ màng loé lên một câu, cổ tay trắng ngần ngưng tụ tuyết sương.
Phong Khiển Tuyết nhíu mày: "Ta không hề nhớ lúc đó ở núi Mạch Sơn còn có thêm ai mai phục để giúp đỡ."
Đàm Sơn Hiểu hơi ngượng ngùng: "Đó là do sau khi Thượng Tiên dùng một kiếm chém chết yêu quái thì cũng lập tức đi mất." Ngự kiếm cưỡi gió, dù mình có đuổi theo vất vả nhưng cũng chỉ kịp đuổi được một miếng băng sắc như lưỡi dao trượt ra khỏi áo, khi đó hổ khẩu còn bị cứa cho chảy máu ào ào.
Phong Khiển Tuyết: "…"
Đàm Sơn Hiểu tiếp tục nói: "Lúc nãy ta nghe đệ tử trong nhà miêu tả lại, so sánh tướng mạo bèn đoán ra được, thế là vội vàng chạy tới xem sao."
Phong Khiển Tuyết nghĩ thầm, này đúng là ăn no rảnh mỡ không có gì làm đây mà.
Đàm Sơn Hiểu lại thăm dò hỏi: "Thượng Tiên muốn tới Học phủ Trường Sách sao?"
Phong Khiển Tuyết nhìn vào mắt hắn: "Bí mật lớn nhất của ngươi là gì?"
Đàm Sơn Hiểu: "Ơ?"
Bí mật lớn nhất sao.
Tinh thần Đàm Sơn Hiểu như được một sợi dây dẫn đi, không kìm được ngây ngô trả lời: "Năm năm trước ta lỡ làm bể Đỉnh Lạc Anh của cha ta, sau đó ta tìm được một cái giả đem về, ông ấy còn chẳng biết gì, hàng năm cứ tới Trung Thu là lấy ra khoe nữa chứ, ta thấy mấy trưởng bối thúc bá tự xưng mình mắt tinh mà cũng chẳng nhìn ra được, ha ha ha ha." Thì ra chỉ là một thằng nhóc nhà giàu ngốc nghếch thôi.
Phong Khiển Tuyết rũ mắt: "Được rồi."
Đàm Sơn Hiểu lấy lại tinh thần, chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, mơ màng tự nói: "Ta vừa nói tới gì rồi? À đúng rồi, tới Học phủ Trường Sách."
"Ta âm thầm giấu thân phận tới Học phủ Trường Sách để điều tra lại chuyện cũ thôi." Phong Khiển Tuyết rót một ly trà, "Nếu như làm lọt chuyện này ra ——"
"Không lọt ra không lọt ra đâu!" Đàm Sơn Hiểu nhấc tay thề, "Thượng Tiên cứ việc yên tâm, Đàm mỗ sẽ giữ chuyện này kín như bưng."
Phong Khiển Tuyết nói: "Vậy Đàm công tử về được rồi đó."
Hai mắt Đàm Sơn Hiểu đảo một hồi, bây giờ đêm đã khuya rồi, hắn ôm một bầu nhiệt huyết chạy tới thành Bạch Hạc, nhưng lại chưa kịp nghĩ ra một lý do hợp lý nào cả, nếu cứ khăng khăng đòi ở lại thì thất lễ quá, đành phải đứng dậy cáo từ, nhưng trước khi đi vẫn còn để một con chim sẻ đưa tin của Đại Minh Tông lại, ngộ nhỡ có lúc Thượng Tiên cần giúp gì sao.
Tạ Nhận đang ôm kiếm dựa người ở cuối hành lang.
Phong Khiển Tuyết đứng trước cửa: "Ngươi cần gì à?"
Tạ Nhận chỉ vào tay mình: "Tính hỏi huynh có thuốc trị thương không?"
Phong Khiển Tuyết nghiêng người để hắn đi vào, lấy thuốc mỡ từ trong rương ra: "Kéo ống tay áo lên chút đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!