Chương 39: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngọn lửa hừng hực nhuộm cho bầu trời và lớp sương mù dày thành một màu đỏ, dung nham cũng phun trào ra từ trong khe nứt trên mặt đất, trông cứ như là những mạch máu đỏ sậm lộ ra bên ngoài. Không khí nóng rực như muốn đốt cháy da, ngay cả Ly Hoán và Mặc Trì cũng không thể không trốn đến chỗ khác, tạm thời thở lấy hơi trước.

Cửu Anh nhìn thiếu niên bên trong ngọn lửa sen đỏ, không thể chịu được mà nhớ lại thanh thần kiếm Chúc Chiếu hơn ngàn năm trước kia. Tạ Nhận nắm chặt chuôi kiếm Tiêu Dao, tổng kết được một quy luật, hắn phát hiện với hai cái đầu mà mình gặp phải này, cứ khi nó nhìn thấy ánh lửa của mình thì sẽ vô thức giơ tay ra sờ cổ, sau đó lửa giận của nó lại càng bùng cao lên hơn —— Chắc là nó xuyên ngược về thời thượng cổ, ngay tại cái lúc mà cổ của nó bị chém đứt.

Thật ra Tạ Nhận không phiền tăng thêm chút lực để cho con yêu tà này ôn lại giấc mộng cũ lần nữa, nhưng không thể cứ tuỳ tiện chém ngang đầu của Lạc Mai Sinh thế được, hắn chỉ có thể lùi lại để tìm một cách khác, xoay người leo lên cưỡi hổ sắt, giục nó bay lên cao, lại phóng tới hướng Cửu Anh lần nữa!

Bông tuyết bay và lửa phừng phực cùng hợp chung với nhau biến thành một con mãng xà lớn, khiến cho Cửu Anh phải lùi lại mấy chục bước, khoé mắt bỗng thấy Phong Khiển Tuyết đang đứng ở dưới mái hiên, đang tính ra tay thì đã bị Tạ Nhận bay lên đạp cho một cú vào lưng, lại còn bị chỉ vào mũi rồi mắng một câu: "Lão sắc quỷ, nhìn nữa coi chừng ta khoét mắt ngươi ra đấy!"

Phong Khiển Tuyết: "…"

Thật ra y vẫn luôn chờ Cửu Anh mò tới đây, lá bùa nắm trong tay cũng đã nhanh chóng nóng lên rồi, nhưng khổ nỗi Tạ Nhận phòng ngự quá mức chặt chẽ, chỉ hận không thể dùng ngọn lửa hừng hực kia dấy lên một vòng xung quanh mái hiên. Kiếm Tiêu Dao ở trong ngọn lửa sen đỏ đã nóng cháy đến độ như nắng gắt ban trưa, khi nó đâm vào mặt đất thì làm cho dung nham phun tung toé ra ngoài như nước sôi.

Cửu Anh ngự kiếm bay lên, càng nhiều sương mù hơn tụ lại đây từ bốn phía, mùi tanh hôi khó ngửi, nó giống như vô số cái lưỡi lạnh lẽo nhỏ giọt, cứ như muốn l**m sạch hết không khí ở đây.

Ly Hoán và Mặc Trì thấy hơi khó thở, tính ngự kiếm thì chân lại như bị vật gì đó nặng ngàn cân níu lại, chỉ có thể quay đầu lại vội gọi: "A Nhận! Mau kéo Phong huynh né đi!"

Vừa dứt lời, hổ sắt cũng vọt tới đẩy hai người ra một phía xa. Tạ Nhận cũng bị sương mù bao vây, hắn vừa vung kiếm quét lửa ra, vừa cố gắng tìm ra Phong Khiển Tuyết trong lớp sương mù càng ngày càng cao lại càng ngày càng dày đặc hơn, la lớn: "Ta nhìn không rõ, mấy người đi trước đi!"

Đúng là Phong Khiển Tuyết đang đợi lúc nhìn không thấy này! Bên kia, Ly Hoán và Mặc Trì không nhúc nhích nằm rạp trên mặt đất, cứ như là đã hôn mê mất rồi, thế là y phóng lên chỗ cao, bổ mạnh một chưởng linh lực cuồn cuộn như sóng biển xuống, khiến cho cái đầu kia của Cửu Anh lại chui ra lần nữa! Lại nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, dùng một tay tóm ngay trước ngực Lạc Mai Sinh, hai ngón tay cũng vừa khéo móc trúng ngay hốc mắt, cứ thế mà kéo cái đầu này ra ngoài!

Cửu Anh tức giận mở miệng ra, hàm răng bị cháy trông rất dơ bẩn. Phong Khiển Tuyết cảm thấy đời này mình chưa bao giờ thấy thứ gì buồn nôn hơn thứ này, đúng là chịu không nổi, cả khuôn mặt cũng trắng bệch, hết thảy là dựa vào bản năng trảm yêu trừ ma mới không ném nó đi, nắm mái tóc như cỏ tranh kia quất mạnh một phát vào cây, "Ầm"! Dẹp lép luôn.

Dẹp lép lèm lẹp đến độ không thể dẹp hơn.

Sương đen cũng dần dần tan đi.

Tạ Nhận nhặt bội kiếm lên từ dưới mặt đất, lảo đảo chạy đến bên cạnh Phong Khiển Tuyết: "Huynh sao rồi?"

Mặt Phong Khiển Tuyết vẫn còn trắng bệch, tuy y đã lau tay sạch sẽ hết rồi, nhưng cái cảm xúc nhơm nhớp buồn nôn kia vẫn còn ở đây, tạm thời nói không ra lời, mắt cũng đỏ lên, đó là bị lửa hun đỏ, bởi vì lúc nãy khói lớn quá.

Lúc này, Ly Hoán và Mặc Trì cũng tỉnh rồi, hai người nhìn Lạc Mai Sinh đang nằm trên mặt đất, cùng với cái đầu… dẹp lép xấu xí bẩn thỉu bên cạnh Lạc Mai Sinh, tạm thời còn chưa nôn được, kinh ngạc hỏi: "Nó chết thế nào vậy?"

Tạ Nhận lắc đầu: "Không biết, lúc nãy ta cũng bị sương mù vây khốn."

Phong Khiển Tuyết giải thích: "Là hổ sắt, cơ quan trên người nó làm bằng giáp tiên, cho nên nó cũng không bị sương đen ảnh hưởng."

Tạ Nhận lấy lồng vàng ra, nhét cái đầu kia vào, thấy đúng là trên cái đầu này cũng có một lớp sương tuyết màu xanh đậm.

Ly Hoán và Mặc Trì cũng tới nhìn yêu tà thượng cổ đệ nhất trong truyền thuyết, kết quả hai người lập tức thấy buồn nôn, hốc mắt đã nát bấy, đã bị chôn vùi đến độ này rồi, thế mà vẫn còn muốn chui ra ngoài làm mưa làm gió nữa sao?

Tạ Nhận vỗ đầu của hổ sắt, quay người lại đỡ Lạc Mai Sinh hôn mê dậy, lấy linh dược trong tay áo ra cho hắn ăn vào.

Một lát sau đó, Lạc Mai Sinh từ từ tỉnh lại, hắn mệt rã rời dựa vào tàng cây, ngực có hơi phập phồng, trong đầu cũng chỉ thấy mơ hồ, cứ như đây là một giấc mơ mà thôi. Hai mắt đục ngầu bắt đầu phân biệt những người trước mặt —— Tạ Nhận, Ly Hoán, Mặc Trì, Phong Khiển Tuyết, còn có… Hắn nhìn thiếu nữ áo tím đứng tựa vào cửa, giọng nói khàn khàn: "Tử Anh cô nương."

Tử Anh lau nước mắt trên mặt, khẽ bước lên trước, hồn phách của nàng đã xuất hiện vết nứt rồi, nhưng vẫn thi lễ một cái như cũ: "Mai tiên sinh, giờ này thì ta phải đi thật rồi."

Lạc Mai Sinh hổ thẹn nói: "Là ta có lỗi với cô nương."

Tử Anh nói: "Mai tiên sinh không làm gì sai cả, người sai là ta, nhưng lỗi của ta cũng không phải là quý mến tiên sinh, ta sai ở chỗ không nghe phụ mẫu khuyên ngăn, xúc động bỏ nhà mà đi. Chẳng qua giờ nói gì thì cũng đã trễ mất rồi, may là tiên sinh đã báo thù cho ta, lại cho ta được ở trong toà thành Vô Ưu mấy năm này, bây giờ hãy mang ta về Giang Nam được không, tuy nói tàn hồn không duy trì được lâu, nhưng cho dù có tan đi, thì ta cũng muốn được tan biến ở nơi cố hương."

Lạc Mai Sinh đồng ý: "Được."

Tử Anh nhẹ nhàng thở ra, lại cười nhìn bốn người đằng sau: "Đa tạ."

Nói xong hai chữ này, còn chưa đợi được lời đáp lại, hồn phách của nàng đã tan đi lần nữa, chỉ còn lại một chút mảnh nhỏ vỡ vụn sáng lấp lánh, nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay đầy vết bẩn của Lạc Mai Sinh như một chiếc lá phong.

Phong Khiển Tuyết nói: "Tuy nàng bị ngươi giam cầm mấy năm, nhưng Tử Anh cô nương vẫn chọn ngươi để làm người mang nàng về nhà như trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!