*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy tu bổ tàn hồn không được tính là một loại thuật cấm, nhưng lại có rất ít người sẽ dùng đến nó. Thứ nhất, thuật này sẽ gây ra hao tổn cực kỳ lớn tới linh lực của người tu bổ hồn phách, thứ hai, cho dù có miễn cưỡng tu bổ được hồn phách, cũng chỉ có thể duy trì được nhiều nhất là một canh giờ, bị gió thổi vài lần rồi cũng sẽ tan đi. Cho nên, những năm gần đây trong giới Tu Chân, chỉ khi xảy ra vụ án mạng chết người ly kỳ gì đó, mà lại không tìm được manh mối gì ở hiện trường, thứ còn lại duy nhất chính là tàn hồn bị đánh tan, lúc này thì mấy vị đại trưởng lão mới cùng hợp sức để tu bổ hồn phách, để có thể hỏi ra được chân tướng từ trong miệng người đã qua đời, đây được xem như là một hành động bất đắc dĩ khi đã thử hết tất cả mọi cách rồi.
Các đệ tử ở học phủ Trường Sách cũng được tổ chức cho xem thuật tu bổ tàn hồn này một lần, Tạ Nhận không có hứng thú với loại thuật này, cho nên nó không để lại ấn tượng sâu sắc gì cho hắn hết, chỉ còn nhớ nó xảy ra ở một pháp đàn bay lơ lửng giữa trời, pháp đàn này được làm từ một tảng đá lớn màu xanh, có ba vị lão đầu với râu thật là dài, ba người vung tay áo dài lên trông cứ như là rồng trắng uốn lượn, trùng hợp lúc ấy cũng là một ngày có mưa dầm dề, sấm chớp đùng đùng, ồn ào đến độ khiến người ta phiền lòng không thôi.
Thế là Tạ Nhận coi được một nửa đã chạy mất, lại còn kéo Ly Hoán và Mặc Trì theo, đi vào thành uống rượu. Cho nên, bây giờ ba người thấy Phong Khiển Tuyết chưa nói hai lời đã muốn tu bổ hồn phách, thế là ai cũng ngẩn ra, không ai biết phải giúp từ đâu, Tạ Nhận nắm chặt cổ tay y: "Đừng xúc động!"
Ly Hoán cũng nói: "Đúng thế, Phong huynh à, không nói đến thuật này sẽ gây thương tổn đến huynh, cho dù không có thương tổn đến thân thể đi, ít nhất cũng phải bổ hồn cỡ hai ba canh giờ, phụ thân của Tử Anh sắp quay về tới nơi rồi, nếu như bị ông ấy phát hiện ra, kiểu gì cũng xem chúng ta là người xấu rồi đuổi ra ngoài đúng không?"
Phong Khiển Tuyết lại không thu tay lại, Tử Anh chính là ý nghĩa tồn tại của cả toà thành này, chỉ khi nàng tỉnh lại, chỉ tới lúc mà chính miệng nàng nói ra "Không muốn", thì mới có thể đánh nát vài phần cố chấp tự cho là đúng kia ở sâu trong nội tâm của Lạc Mai Sinh, thế thì mới có thể phá huỷ toà thành trông thì như vô ưu vô lo, nhưng thật ra nó lại là một toà thành chứa đầy sự chấp niệm tàn nhẫn.
Thấy y không chịu dừng lại, Tạ Nhận cứ thế mà nổi lửa sen đỏ lên trong lòng bàn tay, tính bước lên ngăn y lại. Nhưng lại bị Phong Khiển Tuyết dùng một tay để dập hết lửa đi, lúc này mười ngón tay đã đan xen vào nhau: "Cho ta thêm chút thời gian."
Lúc nói câu này, giọng y có hơi khàn khàn, trên tay c*̃ng không có nhiệt độ gì, như là một tảng băng mới ra khỏi đầm băng. Tạ Nhận vừa thấy sốt ruột vừa thấy tức giận, nhưng lại không cản y được, đành phải đuổi Ly Hoán và Mặc Trì đi tới chợ, tránh cho phụ huynh Tử Anh bỗng dưng quay về, mình thì giơ tay lên ấn ở sau lưng Phong Khiển Tuyết, giúp cho hơi thở của y ổn định hơn chút: "Một khắc đồng hồ (1), không được thì thu tay lại."
(1) Một khắc: Bằng mười lăm phút.
Phong Khiển Tuyết có hơi kiệt sức, vẫn cứ cắn răng nói tiếp một câu: "Sửa đôi giày cũng cỡ một khắc."
Tạ Nhận bị nghẹn đến buồn bực, cũng không nói thêm gì kiến y bị phân tâm nữa. Từng sợi tơ bông bay ra từ trong lòng bàn tay của Phong Khiển Tuyết, dịu dàng bao lấy chút tàn hồn kia, mà Tử Anh cũng dần dần tụ hình theo những sợi tơ bông kia, bàn tay làm bánh cũng dần dần ngừng lại, ngờ nghệch ngồi trên ghế, đôi mắt trong veo chuyển qua đục ngầu, sau lại từ từ khôi phục lại nét trong veo như xưa.
Ly Hoán thở hổn hển bước vào sân: "Được rồi, hai người cứ từ từ thôi, Mặc Trì tìm một lý do, dẫn hai người bọn họ đi ăn một bữa tiệc rượu rồi, một chốc cũng không quay về đâu."
Tạ Nhận đỡ Phong Khiển Tuyết ngồi xuống ghế, nắm bàn tay lạnh như băng của y trong tay mình, ngồi xổm trước người hỏi: "Huynh sao rồi?"
Phong Khiển Tuyết lắc đầu: "Không sao."
Ly Hoán quay đầu nhìn về phía Tử Anh, thấy đối phương đã rơi nước mắt đầy mặt. Tuy khuôn mặt chẳng thay đổi gì, nhưng ánh mắt lại chẳng phải là của cô nương còn cười tủm tỉm rót nước cho mọi người mấy ngày trước. Nàng ngẩn ngơ nhớ lại quá khứ trước kia, nhớ lại người nhà ở Giang Nam, nhớ lại Lạc Mai Sinh, nhớ lại tai hoạ ở Phỉ Sơn, cũng nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong toà thành này, ngày qua ngày mà "vô ưu", cũng ngày qua ngày mà chờ đợi.
Phong Khiển Tuyết cũng chưa kịp hỏi Tử Anh có nguyện ý tiếp tục ở lại trong toà thành này không. Bởi vì trong nháy mắt khi nàng nhớ lại câu chuyện cũ kia, thì phần đất dưới chân đã bắt đầu rung chuyển một cách âm ỉ, có tiếng gào thét nặng nề truyền ra từ trong chỗ sâu, tro bụi cũng dần dần bay lên, cứ như là gió lớn quét ngang trong sa mạc bỗng phủ hết đất trời, sặc đến độ khiến người ta phải che mũi lại.
Đây chính là đáp án của Tử Anh.
Mọi vật bỗng hoá thành tro.
Kiến trúc tinh xảo cũng vậy, trân bảo đếm không xuể cũng vậy, hay là dân chúng trong thành cũng vậy, tất cả đều biến mất như đom đóm bay xa. Mặc Trì đang ăn cơm cùng với phụ huynh của Tử Anh ở trong tửu lầu, mới nâng đũa lên thì người đối diện đã biến mất chẳng còn thấy đâu nữa, nóc nhà cũng bị gió thổi thành từng mảnh vụn. Trong lòng của hắn vui mừng không thôi, ngự kiếm chạy nhanh đến tiểu viện Giang Nam, ven đường thấy được phòng ốc hai bên đường cũng không ngừng sụp đổ, cây lớn mà người ôm không hết cũng ngã xuống đất, nhưng dưới lớp bùn đất kia lại chẳng có rễ cây gì cả, chỉ có một lớp sương mù hư vô.
Tạ Nhận đỡ Phong Khiển Tuyết đứng đậy.
Có một người bước tới từ trong lớp sương mù dày đặc ấy, đầu thì đội ngọc quan, hông thì đeo kiếm dài, một thân gấm vóc áo dài thêu hoa mai, dung mạo bất phàm, cao quý hoa lệ.
Tử Anh ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đối phương, giọng nói run rẩy: "Mai tiên sinh."
"Cô nương!" Ly Hoán ngăn nàng lại, nhắc nhở, "Cẩn thận, đó không phải là Mai tiên sinh."
Tử Anh hoảng loạn: "Nhưng ——"
Tạ Nhận rút kiếm ra khỏi vỏ, bảo vệ Phong Khiển Tuyết ở sau lưng mình.
Người đến là Lạc Mai Sinh, cũng chính là Lạc Mai Sinh sau khi bị Cửu Anh chiếm mất cơ thể. Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn hiện ra nét mặt cứng đờ kỳ dị, quanh thân thì có oán khí đặc quánh quẩn quanh, so với cái đầu bám vào trên người Kim Hoằng ngày đó thì không biết là cái đầu này mạnh hơn bao nhiêu lần.
Mặc Trì cũng đuổi đến đúng lúc này, cũng rút kiếm ra chỉ vào Cửu Anh.
Cửu Anh lại cũng chẳng thèm để bọn họ vào mắt, ánh mắt lướt qua Tạ Nhận, rơi thẳng vào trên người Phong Khiển Tuyết, hỏi: "Ngươi là ai?"
Giọng nói khó nghe cứ như là nước bị khuấy đục lên vậy, cứ thế mà từ từ tràn ra, khiến người ta cảm thấy ngay cả tai cũng bị dơ lây. Phong Khiển Tuyết hơi siết tay lại, thật ra trước đó y vẫn luôn có hơi lo lắng, lo là sau khi Cửu Anh bám vào Lạc Mai Sinh thì sẽ nhìn ra được thân phận thật của mình, cũng đã chuẩn bị ổn thoả hết để thẳng thắn với Tạ Nhận, nhưng bây giờ khi nghe thấy câu hỏi này của đối phương… Hình như mình vẫn còn chưa bị bại lộ nhỉ?
Cửu Anh lại hỏi lần nữa: "Ngươi là ai?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!