Chương 37: (Vô Đề)

Nhắc đến cuộc sống cứ vòng đi rồi vòng lại, người mà bốn người nghĩ đến đầu tiên chính là đôi phu phụ bán thịt heo kia. Mà sau khi quan sát mấy ngày thì lại phát hiện, hình như thời gian của bọn họ cũng không bị ngừng lại, sở dĩ ngày nào cũng cãi nhau đúng là vì hay sinh sự mà thôi.

Ly Hoán phàn nàn: "Đã gà bay chó nhảy như thế, cớ sao lại còn cứ ương ngạnh mà ở cùng nhau? Hại chúng ta uổng phí hết nhiều tinh lực như thế."

Mặc Trì lại nói: "Ngươi chỉ thấy bọn họ đánh nhau thôi à, không nhìn thấy cũng có những lúc người ta ngọt ngào ân ái sao? Sáng sớm mà lão bản đã đi xếp hàng mua trái hồng rồi, mua về lại rửa sạch sẽ, sau đó thì nâng trong lòng bàn tay cho lão bản nương từ từ mà ăn, nếu không vì thương yêu tức phụ mình thì ai mà có thể chu đáo cẩn thận đến thế được?"

Tạ Nhận bên cạnh cũng mới xếp hàng mua hồng, lại cũng rửa cho sạch sẽ rồi nâng trong lòng bàn tay, đang cho Phong Khiển Tuyết ăn từ từ: "…"

Cũng may Phong Khiển Tuyết không nghe rõ, Ly Hoán và Mặc Trì cũng không nhìn về phía này. Hai người bọn họ còn đang bận sắp xếp lại danh sách, trong thành này tổng cộng có một trăm lẻ bảy bách tính, mọi người sẽ đi làm khi mặt trời mọc và về nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, cũng sẽ già đi theo tháng ngày trôi qua như người ở bên ngoài thành, mà những người không già đi thì chỉ có duy nhất Tử Anh, phụ mẫu, và huynh trưởng của nàng.

Cả nhà họ nhìn như sống rất đầy đủ sung túc, chẳng phải lo lắng gì cả, nhưng vẫn mãi không qua được một ngày này, chỉ có thể làm bánh, mua giường, lặp đi lặp lại những chuyện này, chờ đợi vị đạo sư luyện khí nọ, người mà mãi mãi cũng sẽ chẳng tới.

Phong Khiển Tuyết nói: "Cho nên những người bị giam cầm cũng chỉ có một nhà Tử Anh mà thôi."

Tạ Nhận lau sạch sẽ nước đường ngâm chảy trên tay: "Cũng có thể nói một cách khác, tất cả con người, tất cả mọi chuyện trong toà thành này đều đang phục vụ cho một nhà Tử Anh. Giống như là trong trò sắm vai mà mọi tiểu hài tử đều chơi vậy, dù sao thì cũng phải có người sắm vai những nhân vật không mấy quan trọng, như là thành thân, uống chén rượu, cãi nhau một chập, để khiến cho tất cả mọi thứ càng thêm chân thật hơn."

Toà thành Vô Ưu này, lại cũng chính là một toà thành chứa đựng nút thắt trong lòng của Lạc Mai Sinh, vì mãi không gỡ được nút thắt ấy, cho nên chỉ có thể ngừng thời gian lại, khiến cho tất cả mọi người trong thành cùng xoay quanh tiểu cô nương làm bánh đó, diễn một tiết mục "Vô Ưu" ngày này qua tháng nọ.

Ly Hoán tính ra: "Nếu nói như thế, Tử Anh mới chính là điểm mấu chốt để phá giải cục diện rối rắm này, nếu nàng biến mất, hoặc là có thể bước ra khỏi cái ngày giam cầm đó, thì cả toà thành Vô Ưu này cũng không cần tồn tại nữa, sẽ sụp đổ ngay lập tức."

Mặc Trì rầu rĩ: "Nàng đang sống êm đẹp mà, sao tự dưng lại biến mất được? Cho dù đó không phải là người thật của nàng, ta cũng không thể cầm một kiếm chém chết được. Về phần thoát khỏi cái ngày giam cầm kia, cả toà thành này là một sản phẩm sinh ra từ chấp niệm của Lạc Mai Sinh, nếu ông ấy còn nghĩ không ra, thì làm sao người trong thành có thể nghĩ ra được?"

Tạ Nhận ngẩng đầu nhìn trời một chút, nó vẫn trong xanh chẳng chút tì vết, những đám mây vẫn mỏng như bông vải kéo sợi. Cũng không biết là ngoài vòm trời này, có thể nào là Lạc Mai Sinh hay Cửu Anh đang nhìn hết thảy hay không.

Phong Khiển Tuyết hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Hử?" Tạ Nhận lấy lại tinh thần, "Đang nghĩ về Lạc Mai Sinh, huynh nói xem, hắn tốn thời gian tốn công sức tạo ra toà thành này, ngày nào cũng nhìn một nhóm người giả diễn kịch với nhau, thật sự có thể an ủi được nội tâm của mình sao?"

Phong Khiển Tuyết nói: "Cách giải quyết vấn đề của từng người cũng sẽ khác nhau, ta không hiểu rõ Lạc Mai Sinh, nếu như hắn thật sự cảm thấy ân hận không thôi vì cái chết của Tử Anh, vậy thì kiểu gì cũng sẽ có ai khác đó không thể hiểu được, chuyện này cũng không có gì là lạ cả."

"Nhưng nếu toà thành này là cách để hắn giảm bớt sự hối hận, vậy tại sao lại đột nhiên muốn tặng cho sư phụ?"

"…"

Phong Khiển Tuyết bị hỏi đến nghẹn lời, bởi vì vốn toà thành này cũng không phải là tặng cho Trúc Nghiệp Hư.

Tạ Nhận lại như là phát hiện ra một cái manh mối khó lường gì đó, gọi Ly Hoán và Mặc Trì đến đây, sau khi nói xon, số người nghĩ không ra "Tại sao lại muốn tặng cho Trúc Nghiệp Hư một thứ quan trọng như thế" lại tăng thành ba người.

Ly Hoán nói: "Đúng đó, vì sao vậy?"

Mặc Trì cũng nói: "Không hợp lý lắm."

Phong Khiển Tuyết đành phải nói tiếp một câu: "Có thể hắn bỗng dưng suy nghĩ thông suốt, không muốn đối mặt với chuyện năm xưa nữa, cho nên muốn đóng gói tặng ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền."

Ly Hoán vẫn nghi hoặc như cũ: "Vậy tại sao lại muốn tặng cho Trúc tiên sinh, tiên sinh cũng đâu quen biết ông ấy."

Phong Khiển Tuyết tiếp tục chắp vá: "Có thể không phải là muốn đưa cho Trúc tiên sinh, mà là muốn đưa đến Học phủ Trường Sách. Đó là một nơi có linh khí tinh khiết đến tột cùng, là một chốn tiên cảnh phúc lành đứng số một số hai trong toàn bộ giới Tu Chân, tuy hắn không muốn đối mặt với Tử Anh nữa, lại vẫn hy vọng có thể tìm được cho nàng một chốn về yên lành."

Lời giải thích này rất hợp lý, mà Quỳnh Ngọc Thượng Tiên c*̃ng đang vô cùng cố gắng thêu dệt lý do tầm xàm ba láp này. Mắt thấy Ly Hoán và Mặc Trì đã sắp bị lừa cho qua rồi, Tạ Nhận lại nói: "Không giống vậy lắm."

"…"

Phong Khiển Tuyết hít sâu một hơi, cố gắng ôn hoà nhã nhặn hết mức có thể: "Không giống chỗ nào?"

Tạ Nhận bị nhìn đến độ lạnh hết sống lưng: "Sao lại trừng ta?"

Phong Khiển Tuyết vẫn không thay đổi sắc mặt, phải không, ta nào có.

Ly Hoán thúc giục: "Nói thì đừng chỉ nói một nửa, không giống chỗ nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!