*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên, cách nhanh nhất để ra khỏi thành chính là đi ra bằng cổng thành, chẳng qua bốn người lại nhanh chóng phát hiện ra, toà thành này không hề có cổng, bức tường đen vuông vức kia bao lấy tất cả mọi thứ trong thành, từ con người cho đến đồ vật, ngay cả giữa gạch đá mà cũng không tìm được khe hở nào để có thể gỡ ra. Ly Hoán nói: "Mô hình toà thành thu nhỏ kia cũng không có cửa thành, chỉ có một bảng tên làm bằng đồng, trên đó ghi độc hai chữ "Vô Ưu"."
Thành Vô Ưu, nghe thấy tên thì ai cũng nghĩ là một nơi mà người người muốn đến, mà đúng là dân chúng trong thành cũng sống vô ưu vô lo thật —— Dù là đôi phu phụ bán thịt cãi nhau quyết liệt kia, có cãi thì cũng chỉ cãi về những chuyện vặt vãnh như "Sáng mai mấy giờ thì dọn hàng ra", không bao lâu sau thì đã tay nắm chặt tay, thắm thiết thân mật như lúc đầu.
"Toà thành này chia làm bốn góc, Đông Tây Nam Bắc." Phong Khiển Tuyết nói, "Chúng ta hãy xuất phát từ bốn hướng, vẽ một tấm bản đồ lại trước đã."
"Được." Ly Hoán và Mặc Trì đồng ý, chia ra đi đến góc Đông và góc Bắc. Bản thân Tạ Nhận thì chọn góc Tây, đây là vì lúc hắn còn ở Học phủ Trường Sách thì tối nào cũng sẽ nhìn toà thành thu nhỏ này trước khi đi ngủ, cho nên hắn rất quen thuộc với cấu tạo của nó, góc Tây là nơi trống trải nhất, một cái chuồng ngựa thôi mà cũng chiếm trọn hơn nửa góc thành, có thêm một cửa hàng mộc, một toà bảo tháp, lẻ tẻ vài hộ nhân gia, rất nhanh thì có thể vẽ xong.
Còn dư thời gian thì có thể đến góc Nam để giúp đỡ.
Góc Nam thì lại là nơi phức tạp nhất trong cả toà thành, không chỉ có nhiều người ở, lại còn đủ các hạng người, vàng thau lẫn lộn. Phong Khiển Tuyết đi xuyên qua một con phố, lại bị một cửa hàng ở ven đường thu hút, lão bản trông rất trắng trẻo vui vẻ, giống y chang mấy cái bánh bao ở trong vỉ hấp kia vậy, vừa nóng hôi hổi vừa được chấm cho ba cái chấm đỏ, có không ít bách tính cũng đang xếp hàng ở đây.
"Hai cái nhân thịt, một cái chay, một cái nhân đậu đỏ." Phong Khiển Tuyết chọn xong vài cái, tính đưa tiền thì lúc sờ ngay hông lại thấy trống trơn, không khỏi sững sờ.
"Bây giờ mới phát hiện ra đồ của mình bị người khác ăn trộm rồi sao?" Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Tạ Nhận ném cho lão bản vài đồng tiền lẻ, một tay cầm bánh bao, tay kia thì kéo Phong Khiển Tuyết đi, dẫn y đến một quán trà ở trong bóng râm, "Huynh ngồi chờ ở đây đi, ta đi mua chút gì uống."
Phong Khiển Tuyết hỏi: "Sao ngươi lại trộm túi tiền của ta?"
Tạ Nhận vừa thấy tức mà vừa thấy buồn cười, hoá ra đến giờ mà vẫn còn chưa hiểu ra à? Thế là dùng hai tay vịn vai y, xoay người ra sau một cái: "Có nhìn thấy người bị cột vào cây kia không?"
Phong Khiển Tuyết nhíu mày: "Thấy, lúc ngươi nói chuyện thì đừng cứ thở gần tai ta như thế, nhột lắm."
Tạ Nhận đành phải hơi đứng thẳng lên một chút: "Lúc huynh còn đang ngó chòng chọc vào mấy cái bánh bao thì hắn đã ra tay rồi, lúc ta bắt hắn, bách tính xung quanh cũng chẳng kinh ngạc gì, thấy rõ đó là một tên ăn trộm chuyên nghiệp. Huynh ăn trước đi, lát tới tra hỏi cũng không muộn."
Tiểu nhị nhanh chóng bưng tới một bình trà, trà cụ lại là một bộ làm bằng ngọc Linh Bạch, nước trà vừa xanh biếc mà vừa toả ra mùi thơm ngát, Phong Khiển Tuyết bưng lên, ngửi thoảng một cái: "Là trà vụ xuân Dao Đài."
"Mặc dù ta không thích uống trà, nhưng cũng từng nghe đến trà vụ xuân Dao Đài, cũng phải cỡ mười ngàn lượng kim." Tạ Nhận nói, "Còn nữa, lúc nãy ta tới chuồng ngựa, phát hiện bên trong cũng nuôi không ít giống ngựa nổi tiếng có một không hai, có thể thấy lúc Lạc Mai Sinh kiến tạo toà thành này thì đúng là đã đi theo hướng hai chữ "Vô Ưu", cho nên mới đặt hết những gì hắn từng thấy và từng dùng qua vào trong toà thành này, để cho bách tính lấy dùng hàng ngày."
Phong Khiển Tuyết mở bánh bao ra, nước thịt chảy xuống đầu ngón tay, thế là cúi đầu m*t một cái, Tạ Nhận nhìn đôi môi mềm mại kia, trong đầu lại nóng lên, không khỏi thầm mắng chính mình một câu, đã bị nhốt trong cái chỗ thế này không thoát ra được, sao lại còn cứ suy nghĩ viển vông thế này thế nọ kia chứ. Vì để che giấu tâm sự, hắn cũng cầm lấy bánh bao lên ăn, chưa cắn được hai miếng lại thấy có chỗ nào không đúng lắm: "Huynh đâu biết ta muốn tới đây đâu, sao lại còn mua đồ ăn cho ta?"
Phong Khiển Tuyết nói: "Góc Tây của thành cũng chẳng có bao nhiêu thứ, ngươi vẽ xong thì tự nhiên sẽ tới tìm ta, thấy thời gian cũng tới lúc ấy rồi, thế là ta đi mua luôn."
Tạ Nhận nghe mà thấy trong lòng vui không thôi, lại nhích gần hơn chút, vừa nghịch ngợm vừa lưu manh hỏi: "Tại sao ta vẽ xong thì chắc chắn sẽ tới tìm huynh, sao không thể là đi tìm Ly Hoán hay Mặc Trì?"
Phong Khiển Tuyết lấy lại cái bánh bao nhân ngọt, ánh mắt lướt nhanh qua: "Vậy thì ngươi đi đi."
"Đừng mà, ta đùa chút thôi!" Tạ Nhận chọc vào eo y, "Nhanh đưa cho ta, ta còn chưa ăn no mà."
Phong Khiển Tuyết cười né đi, cầm bánh bao đưa đến miệng hắn: "Ăn đi này, ăn xong thì tiếp tục làm chính sự."
Tạ Nhận nhích lại gần tay của đối phương mà cắn một cái, không biết là vì nhân đậu đỏ hay là vì gì khác, dù sao thì nó cũng ngọt đến nhộn nhạo, lòng mề gì đấy nó cũng rối tung hết cả lên. Hai người cứ cười cười nói nói như thế mà ăn hết một bữa, nếu như Cửu Anh ở ngoài thành mà nhìn thấy được, kiểu gì cũng thấy có hơi thất bại mất rồi, dẫu sao niềm vui thú của việc nhìn người khác bị vây khốn đến từ việc sẽ được nhìn thấy sự lo lắng và nóng nảy của đối thủ khi không tìm được lối ra, chứ không phải là mặt đối mặt, ẩn tình đong đưa ý duyên như thế này, một cái bánh bao bé xíu xiu thôi mà cũng chỉ hận không thể cắn thành mười tám miếng.
Tên trộm bị Khổn Tiên Tác (1) trói chặt, người bình thường thì chỉ sợ lúc này đã bị tê liệt hết tay chân, tên này thì vẫn còn đang vừa phơi nắng lại vừa câu được câu không nói với người chung quanh. Nhìn thấy Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết bước tới, cũng chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại còn cười đùa tí tửng nói: "Hai vị tiểu tiên sư à, dù sao ta cũng đâu trộm thành công phải không, hai người giơ cao đánh khẽ, thả ta đi nha."
(1) Khổn Tiên Tác (hay còn gọi là Khổn Tiên Thằng): "Khổn" có nghĩa là trói buộc, "Tiên" là thần tiên, "Tác" là dây thừng. Có thể được hiểu rằng là một loại dây thừng trói người mà người tu tiên dùng (Baidu).
Tạ Nhận nhìn hắn một lát, tay phải búng một cái, Khổn Tiên Tác lập tức chui vào trong tay áo như một con rắn. Tên trộm không bị trói nữa, thế là nghênh ngang tính chạy mất, lại bị Tạ Nhận cầm tay phải, dùng sức nhấn vào trên cây một cái, Phong Khiển Tuyết đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy trước mắt có một ánh sáng lạnh loé lên, tay của tên trộm kia đã bị Tạ Nhận dùng đoản kiếm đâm qua, giờ thì dính luôn trên cây.
Y giật mình trong lòng, muốn bước lên khuyên can, lại phát hiện đối phương cũng chẳng hề đổ máu, cộng thêm lúc Tạ Nhận rút đoản kiếm lại thì vết thương cũng nhanh chóng khép lại.
Tên trộm còn chưa tỉnh hồn, vội vàng chạy đi mất. Tạ Nhận nói: "Ta đoán không sai, quả nhiên người ở đây sẽ không bị tổn thương hay đau ốm bệnh tật, huynh đánh ta một cái thử xem."
Phong Khiển Tuyết tung một quyền.
Tạ Nhận đột nhiên không kịp chuẩn bị, suýt nữa là bị đánh đến ngất xỉu, mãi lâu sau mới nghẹn ra được một câu: "Đánh thật sao?"
Phong Khiển Tuyết dừng lại, giải thích: "… Ngươi nói không đau mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!