Chương 35: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành Xuân Đàm vẫn còn giống như trước, nhưng đâu đó lại có vẻ gì đó hơi khác.

Điểm giống nhau chính là vẫn còn vô số cửa hàng, người người náo nhiệt chen chúc nhau, lại còn có những cơ giáp đang bay lượn lơ lửng ở giữa không trung, ánh nắng màu vàng xuyên qua tầng mây, đưa mắt nhìn ra bốn phương thì thấy nơi nào cũng sáng rực, đây vẫn chính là một toà thành đầy linh khí lớn nhất trong giới Tu Chân.

Chỗ khác nhau chính là, một là trong không khí náo nhiệt của thành thì lại có chút căng thẳng đâu đây, hai là đã không còn thấy đá phóng đại tu vi ở vị trí bắt mắt nhất của những sạp hàng nữa, thay vào đó là kính chiếu hồn. Đương nhiên hai chỗ khác nhau này liên quan đến việc Lạc Mai Sinh bỗng dưng mất tích một cách lạ lùng. Về phần Phi Tiên Cư, ngược lại vẫn kinh doanh như thường, chẳng qua có thể nhìn thấy chừng mấy chục cái kính chiếu hồn treo trên tường nơi cửa vào, chúng nó sáng ngời ngời, đừng nói là chiếu hồn, đại cô nương nào đó muốn hoá trang cũng chẳng cần phải đốt thêm đèn.

Quản sự đã từng gặp bốn người ở trên thuyền tiên, có thể nhận ra công tử của Ly thị, Ly Hoán, cho nên rất khách khí.

Theo như hắn nói, sau khi Lạc Mai Sinh mất tích thì Phi Tiên Cư đã phái không ít người đi tìm, chẳng qua đến giờ vẫn chưa có tin tức gì truyền về.

Ly Hoán nói: "Chuyện Mai tiên sinh bị Cửu Anh bắt cóc cũng chỉ là suy đoán thôi, còn chưa có chứng cứ gì. Nếu chuyện ông ấy mất tích không liên quan đến Cửu Anh, thế thì có ai đáng nghi nữa không? Ví dụ như kẻ thù cũ, hoặc nơi nào mà ông ấy vẫn luôn muốn tới?"

Quản sự lắc đầu: "Không có."

Đúng là không có thật. Đời này Lạc Mai Sinh chỉ làm đúng hai chuyện, một là luyện khí, hai là đọc thơ, đều là những sở thích chẳng tranh với đời. Tính cách hắn cũng ổn, thích kết bạn, nhân duyên cũng có thể xếp ở mười vị trí đầu trong giới Tu Chân, chưa từng có kẻ thù. Về phần nơi muốn đi, cũng có thể nói là đi tới hết rồi, dù sao cơ giáp nhanh nhất hiện giờ cũng đến từ Phi Tiên Cư, có lẽ nào lại không dùng tới.

Nói chung thì thấy rất vô tư vô lo, mọi chuyện suôn sẻ.

Phong Khiển Tuyết hỏi: "Cũng không có chấp niệm hay khúc mắc gì sao?"

Quản sự nói: "Không có, nếu thật sự là muốn tìm ra một việc gì đó thì chỉ có việc này, năm năm trước lão bản từng đến Giang Nam tìm kiếm linh thạch, từng ở tạm trong nhà của một nông hộ, nông hộ nọ có một tiểu nữ nhi, đã được hứa hôn với một thư sinh ở trong thôn từ nhỏ. Nghe vào thì thấy đây là một mối nhân duyên tốt, nhưng tiểu nữ nhi lại chẳng muốn gả, nàng không vừa ý chuyện thư sinh không có bản lĩnh gì, mắt thấy hôn kỳ đến gần, nàng lại thu dọn một bao y phục, định bụng rời xa đi phiêu bạt nơi chân trời."

Kết quả còn chưa bước ra khỏi cửa thôn thì đã đụng phải Lạc Mai Sinh đi ra ngoài thu thập sương đêm lúc nửa đêm. Hắn vẫn luôn xem nàng là một tiểu hài tử, cũng chẳng để chuyện "Bỏ đi khỏi nhà" ở trong lòng, cười trêu: "Nghe nói lúc trước ngươi vẫn luôn muốn gả cho hắn mà, sao bỗng nhiên lại muốn đào hôn?"

Tiểu nữ nhi vò khăn, nói, đó là vì trước đây ta chưa từng được thấy nam nhân nào khác cả.

Nàng nói ra vừa thẹn thùng lại vừa hàm súc, nhưng Lạc Mai Sinh lại hiểu được, thì ra là do ngày nào mình cũng lắc lư trong sân nhà người ta, làm loá đôi mắt của tiểu cô nương mất rồi. Nhất thời dở khóc dở cười, bèn đưa nàng về lại nhà, mình thì thu dọn hành lý đi luôn trong đêm.

Quản sự nói: "Kết quả tiểu nữ nhi ấy lại bướng bỉnh không thôi, chưa được ba ngày thì lại bỏ đi khỏi nhà, cuối cùng…" Hắn thở dài, "Cuối cùng lại gặp phải một đám hung thần ở Phỉ Sơn, không may mất luôn cả mạng."

Phỉ Sơn cũng chẳng cách thành Xuân Đàm là bao xa, đi chừng mười ngày là tới. Sau khi Lạc Mai Sinh biết được chuyện này, hối hận áy náy không thôi, không chỉ tự mình đi tìm đám hung thần kia báo thù, lại còn tốn mấy tháng ở Phỉ Sơn để nhặt về từng mảnh hồn phách của tiểu nữ nhi, sau lại đưa về trong thôn ở Giang Nam.

Ly Hoán và Mặc Trì nhìn nhau, nhặt từng mảnh về, vậy là ngay cả hồn phách cũng bị xé nát, thật đáng thương cho cô nương kia, ôm đầy mong đợi trong lòng đến tìm tình lang mình thầm mến, ngay lúc sắp tới thành rồi thì lại gặp phải tai hoạ bất ngờ này.

Chẳng qua, tuy chuyện cũ này thật sự rất thê thảm, nhưng cũng không đến nỗi lại khiến Lạc Mai Sinh đột nhiên biến mất.

Phong Khiển Tuyết chợt hỏi: "Ba thần kiếm Nam Sơn đâu rồi?"

Quản sự thắc mắc: "Ba thần kiếm nào? Chúng ta chỉ tìm được một thanh thần kiếm thôi, sau đó thì đã đưa đến Loan Vũ Điện rồi."

Phong Khiển Tuyết nhìn sâu vào trong mắt hắn, lại lặp lại lần nữa: "Ba thần kiếm Nam Sơn đâu rồi?"

Ánh mắt của quản sự dại ra, ngây người ra nói: "Chúng ta chỉ tìm được một thanh thần kiếm, không biết ba thanh còn lại ở đâu, việc này không phải do ta phụ trách."

"Vậy là do ai phụ trách."

"Đệ Thập Tam Các."

Phi Tiên Cư được chia ra thành bốn mươi chín các, mỗi một các cũng có chức trách khác nhau.

"Đệ Thập Tam Các có bao nhiêu người?"

"Năm mươi."

"Bình thường chủ yếu phụ trách tìm thông tin sao?"

"Đúng vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!