Chương 34: (Vô Đề)

Sát khí đột ngột xuất hiện trong phòng, Tang Đông Phương lại chẳng hồi hộp chi, ngược lại còn chắp tay thi lễ, nói: "Chư vị không cần sợ hãi, tuy ta có tâm ma, nhưng lại không nhập ma, lúc đến đây biết được mọi người đang bàn luận về kính chiếu hồn thì ta đã chuẩn bị sẵn sàng nói rõ quá khứ của mình rồi, không biết Trúc tiên sinh có từng nghe qua Xà Cơ Ba Sơn bao giờ chưa?"

Trúc Nghiệp Hư ra hiệu cho chúng đệ tử tạm thời rút kiếm lại.

Xà Cơ Ba Sơn từng là một con hung yêu ở nước Thục, nó chiếm cứ núi sâu, cắn nuốt biết bao sinh linh, sau đó thì bị Thục Sơn Chân Nhân cầm kiếm chém chết. Lúc mọi người kiểm tra động yêu thì lại phát hiện ra một anh nhi (1) nửa người nửa rắn, lúc đó anh nhi này đã bị tà khí xâm chiếm, sau lưng phủ kín vảy rắn.

(1) Anh nhi: trẻ sơ sinh.

Vốn hậu đại mà xà yêu để lại nên chịu đền tội chung, mà bên ngoài cũng lưu truyền như thế, Tang Đông Phương lại nói: "Ta chính là anh nhi đó."

Mấy người ở đây không ai là không kinh ngạc.

Thục Sơn Chân Nhân đưa anh nhi nọ quay về động phủ, nói với bên ngoài là đã dọn dẹp sạch sẽ, bên trong thì lại nhận làm đồ đệ của mình, bỏ đi vảy yêu, hết lòng dạy dỗ và cảm hoá hơn hai mươi năm, cho hắn tu tập chính đạo, dùng tiên pháp để áp chế đi ma tính, đặt tên là Phương Đông, chính là hy vọng sau này hắn có thể giống như mặt trời mọc ở phía Đông, trừ ma diệt yêu, mang đến ánh sáng cho mọi nơi.

Tang Đông Phương nói: "Ta đã mang theo tâm ma này mà chém giết hơn ngàn yêu tà, tương lai cũng sẽ tiếp tục trừ ma bảo vệ người người, mang đến bình an cho muôn nơi, kính xin Trúc tiên sinh hãy cứ yên tâm. Sở dĩ gia sư chưa bao giờ công khai chuyện này ra ngoài là vì không muốn rước lấy phiền phức."

Hắn cởi áo ra, quả nhiên trên lưng còn đầy vết sẹo năm xưa để lại, có thể nhìn ra là hình vảy rắn.

Ngón út của Phong Khiển Tuyết hơi cong lại, b*n r* một tia ánh sáng tuyết khéo léo, im lặng chạy một vòng quanh cơ thể Tang Đông Phương, quả là không có hung tính của yêu tà thượng cổ, ngược lại, chân khí lại còn rất trong vắt tinh thuần, thế là gật đầu một cái với Trúc Nghiệp Hư.

Trúc Nghiệp Hư yên lòng, thở dài: "Thực sự là không ngờ được, Tang đạo trưởng lại còn không dễ dàng như thế, thật khiến người ta kính phục."

Mặc Trì ở bên cạnh cũng nói thêm: "Tuy Tang đạo trưởng khiến người kính phục thật, nhưng sau khi chuyện này mà truyền ra ngoài thì sợ sẽ bị Cửu Anh lợi dụng để bịa chuyện, lỡ may bị hắn chiếm cơ thể thì lại thành trông bầu vẽ gáo (2), bịa ra một câu chuyện tâm ma trời sinh, thế thì người ngoài sẽ khó phân biệt thật giả, theo ta thấy, vẫn nên cần giấu tiếp."

(2) Trông bầu vẽ gáo: Nhìn quả bầu mà lại vẽ ra một cái gáo. Thành ngữ này chỉ làm gì đó mà chỉ phỏng theo hình dáng bên ngoài mà làm (Từ Điển Lạc Việt). Ở đây mình nghĩ ý nói là Cửu Anh dùng "bề ngoài" là sinh ra đã có tâm ma của Tang Phương Đông để khơi chuyện.

Tang Đông Phương nói: "Lần này ta đến đây, cốt cũng chỉ để giải thích chuyện này rõ ràng với Trúc tiên sinh, ta sẽ lập tức lên đường ngay để đi tìm tung tích của Lạc Mai Sinh tiếp, cũng không định sẽ gặp các môn phái khác." Cũng may, xưa nay hắn vốn là một kiếm khách độc hành, có làm thế này thì cũng không có gì là quá khác thường.

Trúc Nghiệp Hư gật đầu, đưa một cái kính chiếu hồn cho hắn, còn dặn dò làm chuyện gì cũng phải cẩn thận. Sau khi Tang Đông Phương rời khỏi, Phong Khiển Tuyết đề nghị: "Chúng ta cũng đi tìm Mai tiên sinh thôi."

Ly Hoán hỏi: "Không tới biển Bạch Sa nữa sao?"

"Nơi đó thì vẫn sẽ đi, nhưng không cần vội, cứ để mấy môn phái kia đi thăm dò trước cũng được." Tạ Nhận nói, "Dù sao cũng chẳng có tin gì truyền ra từ biển Bạch Sa, chuyện của Lạc Mai Sinh còn khẩn cấp hơn, tuy nói có Tang đạo trưởng cũng đi tìm, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một thân một mình, với loại chuyện này thì nhiều người cũng tốt hơn là một người."

Vốn Trúc Nghiệp Hư tính để Phong thị đi tìm Lạc Mai Sinh, nhưng giờ đã có Phong Khiển Tuyết chủ động đề nghị, ông cũng lập tức gật đầu đồng ý. Sau khi mấy người bàn bạc xong, tính là sẽ đến Phi Tiên Cư một chuyến trước, sau đó lại xuất phát từ thành Xuân Đàm, tiến về thành Thiên Khoáng tìm người.

Thời gian xuất phát được quyết định là giờ Mão (3) ngày mai.

(3) Giờ Mão: Từ 5h đến 7h sáng.

Sau khi Tạ Nhận rời khỏi tiền sảnh, mới chớp mắt một cái mà lại chạy mất hút đi đâu đó, qua gần một canh giờ mới quay về. Ly Hoán và Mặc Trì đang chuẩn bị hành lý lên đường, bỗng nhiên lại cảm thấy có một vệt sáng phóng ngang qua trong sân, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì trên cửa sổ đã có thêm một gói giấy dầu, bọc giấy có dầu thấm ra ngoài và còn toả ra một mùi thơm phưng phức.

"Mời hai ngươi đó!"

Tạ Nhận để lại đồ ăn, sau đó cũng tiếp tục ngự kiếm bay xuyên qua vườn, bay vèo vèo như một cơn gió vậy, hắn cứ nghĩ Phong Khiển Tuyết c*̃ng đang chuẩn bị đồ đạc, nghĩ là mình nên quay về sớm chút để còn có thể giúp y dọn vài ba cái, kết quả khi vào trong sân thì lại thấy đèn đuốc sáng ngời trong sảnh, trên bàn còn có không ít sách và bản đồ, mà Phong Khiển Tuyết thì đang ngồi trong đống lộn xộn này, cầm bút cẩn thận đánh dấu gì đó.

"Ngươi đi đâu thế?" Nghe thấy tiếng động, người ngụp lặn trong đống sách ngẩng đầu lên.

"Đi vào thành, tới Thanh Thành Gian." Tạ Nhận đặt hộp đựng đồ ăn lên bàn thấp, "Không phải huynh muốn ăn gà xào ớt Thục Xuyên và canh chân giò sao, lại đây nào."

Phong Khiển Tuyết cũng đang thấy hoa mắt, bèn chống vào bàn để đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút. Thời tiết đã dần nóng lên, cho nên y mặc đồ cũng mỏng manh, lúc ở trong phòng thì lại càng thoải mái hơn, tóc cũng chỉ cột lỏng lẻo, lộ ra một phần cổ trắng nõn, y ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhận: "Ta biết mà, ngươi lại chạy đi làm việc không đàng hoàng."

"Mua đồ ăn cho huynh cũng tính là làm việc không đàng hoàng à?" Tạ Nhận nói xong, người cũng ngồi nhích ra xíu, hắn hãy còn niên thiếu nên khí huyết hừng hực, một khi trong lòng có suy nghĩ gì khác, lập tức cũng chịu không nổi kiểu oán trách bằng chất giọng vừa khàn khàn vừa lười biếng thế này… Với lại trắng quá trời trắng, là cái loại trắng muốn chói mù hai mắt luôn.

Phong Khiển Tuyết lau khô tay, múc một chén canh nhỏ rồi uống từ từ. Tạ Nhận hỏi y: "Sao nhiều sách vậy, huynh đang đọc gì thế?"

"Cửu Anh, thành Thiên Khoáng, còn có những linh khí được Phi Tiên Cư luyện ra mấy năm gần đây, nhiều thứ lắm. Ta đợi ngươi đến mệt chỉ muốn ngủ, lại cũng chẳng có gì để làm, thế là đến Tàng Thư Lâu lấy những thứ này."

"Bọn Ly Hoán đang bận rộn chuẩn bị hành lý, chỉ huynh là lười ở đây thôi." Tạ Nhận chống một tay lên bàn, "Hay là tính đợi ta về để ta thu dọn cho huynh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!