*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai cái màn thầu và ba đĩa rau nhỏ, Tạ Nhận ăn vào chẳng thấy hương vị gì, nhưng dưới đáy lòng lại thấy như có cả vò sơn tra ngào đường đổ ra vậy. Phong Khiển Tuyết ngồi bên cạnh, thuận tay lật một quyển sách, có vài bông hoa nhỏ bị gió thổi rớt xuống, chúng nó rơi vào trong chén và trên sách dưới ánh nắng, còn mang theo một chút hương thơm đâu đây.
Phong Khiển Tuyết hỏi: "Nhìn gì thế?"
Tạ Nhận rời mắt, che giấu mà nói: "Hẳn hôm nay Tang đạo trưởng sẽ dẫn Lạc Mai Sinh đến đây, huynh thấy sao, có phải vẫn cảm thấy giống lúc trước không, không thể nào là hắn được?"
"Sẵn lòng đóng cửa bao ngày để chế tạo một toà thành trì thu nhỏ "vô dụng", đạo sư luyện khí kiểu này rất khó sẽ bị danh lợi mê hoặc. Chẳng qua ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, cụ thể ra sao, vẫn cần chờ đến khi Trúc tiên sinh nói chuyện rõ ràng với hắn đã."
Nếu đã nhắc tới toà thành thu nhỏ kia, Tạ Nhận cũng giả vờ lơ đãng mà hỏi: "Huynh thích tòa thành kia không?"
Phong Khiển Tuyết đáp: "Không thích."
Tạ Nhận: "…"
Lúc nãy hắn tính thế này, đợi khi đối phương nói "Thích" xong thì sẽ thuận theo con nước ấy mà hỏi một câu, đã thích rồi thì sao huynh không giữ lại cho mình, tặng ta làm gì.
Kết quả người ta cũng chẳng có thích chút nào.
Không thích thì không thích vậy, dù sao tất cả cũng chỉ mới bắt đầu thôi, vẫn còn có rất nhiều thời gian ở phía trước để trải qua cùng nhau nữa mà.
Trúc Nghiệp Hư bước vào lớp đúng giờ, vừa vào cửa thì đã thấy Tạ Nhận ngồi ở hàng đầu, còn tưởng là tự mình hoa mắt. Thế là lấy thước gõ vào đầu đồ đệ cưng của mình một cái, muốn xem coi có phải nó lại biến ra ảo ảnh gì để lừa mình hay không. Tạ Nhận bị đánh đến độ phải né qua một bên: "Sư phụ!"
Phía dưới vang lên tiếng cười, Trúc Nghiệp Hư lại thấy rất vui mừng, lại cũng cảm thấy kính nể Quỳnh Ngọc Thượng Tiên không thôi, thật không biết y dùng tới phương pháp dạy bảo tài tình cỡ nào, mà có thể thấy được tiến bộ rõ rệt như thế trong một thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một tháng, đợi khi mình rảnh rỗi hơn chút, nhất định phải tới nghiên cứu thảo luận một lượt mới được.
Mà việc khác thường hơn còn ở lúc sau.
Bình thường Tạ Nhận kiểu gì thì ai ai cũng biết rõ, phần lớn thời gian thì hắn toàn ôm đầu ngủ gật, một vài lúc khác thì bị phạt đứng, những lúc còn lại thì toàn quấy rối. Nhưng hôm nay lại cực kỳ khác, bởi vì hắn không chỉ ngồi thẳng lưng tăm tắp, lại còn chủ động trả lời rồi đặt câu hỏi, choáng đến độ các đồng môn khác thật nói không ra lời, thậm chí còn vô cùng lo sợ, bởi vì có câu nói thế này, bỗng nhiên có gì khác lạ xảy ra thì đó chính là điềm báo sắp có hoạ lớn, cùng một kiểu như là trước khi có động đất thì sẽ có ếch nhảy đầy đường vậy đấy.
Mặc Trì nghiêng người nhỏ giọng hỏi: "Hắn bị trúng tà à?"
Ly Hoán suy đoán: "Chẳng lẽ tính biểu hiện tốt tốt chút, sau đó sẽ hỏi mượn tiền Trúc tiên sinh?"
Khóe miệng Mặc Trì giật một cái: "Ngốc à, tiên sinh nào có hơn mấy trăm ngàn ngọc tệ."
Phong Khiển Tuyết cũng thấy lạ, thế là sau khi lớp học kết thúc thì hỏi hắn liền: "Sao hôm nay ngươi tự giác thế?"
Tạ Nhận nói: "Vì rảnh rỗi đến chán luôn, chi bằng nghe giảng bài một chút."
Nghe vào thì thấy thông minh hơn người, lại còn có vẻ bất cần đời, tóm lại là vô cùng cuốn hút và mê người.
Phong Khiển Tuyết gật đầu: "Vậy tốt nhất là ngày nào ngươi cũng có thể chán như thế."
Tạ Nhận chống đầu, chỉ cần huynh có thể lên lớp cùng ta, chuyện gì cũng được hết.
Giống như cả trái tim đã rơi trọn vào một đống lửa vậy, lửa tí ta tích tách mà dấy bừng lên, lại còn khó mà dập hơn cả lửa đỏ trong lòng bàn tay. Cho dù hắn cũng chưa hiểu rõ lắm, chỉ là nhìn nhiều thêm một chút thôi, thế mà tất cả đã bắt đầu không khống chế nổi rồi, nhưng ngay cả trong kịch nam cũng hát thế này, "Tình này nào biết từ đâu khi nào, cứ thế đắm chìm càng lúc càng sâu" (1).
(1) Gốc Hán Việt là "Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm": Đây là một câu trong bài văn xuôi [Mẫu Đơn Đình Ký Đề Từ] của tác giả Thang Hiển Tổ sống vào thời đại nhà Minh (Gushiwen).
Cho nên, mặc kệ nó đi.
Phong Khiển Tuyết đứng dậy định ngồi lại chỗ cũ, lại bị Tạ Nhận gọi lại: "Lát nữa muốn ăn gì?"
"Lát nữa sao?" Phong Khiển Tuyết nói, "Lúc ta đến phòng bếp lấy đồ ăn sáng cho ngươi, hình như Chu thẩm còn làm canh rau bằm và canh đậu chay."
"Không phải ta, là huynh cơ." Tạ Nhận nhìn y, "Không phải huynh thích ăn chân giò hầm đậu trắng à, có một quán ăn nhỏ tên là Thanh Thành Gian làm món đó ngon lắm, ta dẫn huynh đi nha, được không?"
Hắn hỏi mà trong lòng thì tràn trề mong đợi, kết quả lại có người trả lời trước Phong Khiển Tuyết: "Thanh Thành Gian à? Cũng được đó, để ta rủ mọi người đi chung luôn, đã lâu rồi chưa tới nơi này, ta thèm món gà xào ớt Xuyên Thục (2) lắm luôn ấy! Tạ Nhận, Phong huynh, rồi thêm ta nữa, có ai muốn đi nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!