Chương 32: (Vô Đề)

Mưa gió sấm chớp át đi tiếng tim đập.

Đống lửa bùng cháy lên trong bóng đêm, phản chiếu hình bóng hai người lên trên vách động.

Phong Khiển Tuyết nói: "Rõ ràng ngươi có tâm sự gì đó."

Tạ Nhận làm như không có gì ngồi thẳng dậy, dùng gậy chọc vào đống lửa: "Có tâm sự cũng không thể kể huynh nghe được. Mà huynh yên tâm đi, không liên quan đến diệt ma trảm yêu gì đâu, cũng chẳng liên quan đến chính đạo hay đại nghĩa gì hết, đơn giản chỉ là vài suy nghĩ vẩn vơ của ta mà thôi."

Phong Khiển Tuyết cũng chẳng hỏi nữa, lại lấy một chiếc lược bằng ngọc nho nhỏ từ trong túi càn khôn ra, thấy tay phải của đối phương đang bôi thuốc trị thương nên không tiện, thế là ngồi nhích qua đó luôn, gỡ dây cột tóc của hắn ra.

Y phục được xông hương thơm lại phủ thêm một làn sương mát lạnh của mưa móc, khiến cho cả người Tạ Nhận hơi cứng đờ, đầu óc cũng đặc quánh như keo: "Huynh làm gì vậy?"

Phong Khiển Tuyết nói: "Tóc rối rồi, y phục cũng chẳng đâu vào đâu, vẻ ngoài nhìn vào mà ngại."

"… Vẻ ngoài của ta nào có bị ảnh hưởng." Tạ Nhận cảm thấy mình phải giải thích một chút, "Có biết bao nhiêu bà bà thẩm thẩm trong thành Trường Sách khen ta ưa nhìn lắm luôn đấy."

Phong Khiển Tuyết cười, cột tóc đàng hoàng lại cho hắn: "Ừ, ta biết mà."

Với lại đâu chỉ có mỗi bà bà thẩm thẩm đâu, còn có cả mấy tiểu cô nương mới biết yêu nữa, lần nào cũng trốn ở sau cửa sổ nhìn lén, nhìn hắn mặc áo trắng tay xách bội kiếm đi qua con phố dài, lúc cười rộ lên ấy sao, dường như khiến cho cả toà thành cũng trở nên sống động và tràn đầy sức sống, sắc cam khi mặt trời mới ló dạng chiếu vào trông càng toả sáng hơn.

Thử hỏi có ai không muốn gả cho một thiếu niên lang ưa nhìn đến độ đấy đâu?

Dù sao thì ít nhất cũng phải một nửa cô nương trong thành Trường Sách rất muốn thế đó.

Động tác của Phong Khiển Tuyết rất chậm, thật ra y không rành làm những chuyện thế này lắm, kinh nghiệm duy nhất từng chải đầu giúp người khác chính là lúc có một tiểu tiên cô tầm ba bốn tuổi tới Tiên phủ Thanh Ái, gương mặt mũm mĩm tròn trịa cực kỳ đáng yêu, cho nên y mới chịu thả đàn và rượu trong tay ra, đi tới cột giúp cho hai búi tóc nhỏ.

Tiểu tiên cô không ngồi yên chút nào, mông nhỏ nhích bên này rồi lại nhích bên kia, độ khó của việc chải đầu chẳng hề thấp. Mà hình như Tạ Nhận cũng không ngồi yên được, cứ muốn ngẩng đầu lên hoài, những sợi tóc mềm mại và trơn mượt trượt qua kẽ tay, mới vừa gom lại đã buông lơi, Phong Khiển Tuyết không thể không vịn hắn lại: "Ngươi đừng nhúc nhích nào!"

Thật ra Tạ Nhận lại chẳng hề nhúc nhích gì cả, hắn ngồi trông như một cây gậy vậy, bởi vì hắn cảm thấy hình như cả người Phong Khiển Tuyết cũng dựa hết lên lưng mình, ống tay áo thật dài phết qua mặt, như bông tuyết, lại càng như móng của mèo con vậy, mang theo một chút cảm xúc ngưa ngứa.

"Hắt xì!"

Phong Khiển Tuyết thử nhiệt độ trên trán của hắn một chút: "Cảm lạnh à?"

Mặt Tạ Nhận trông vẫn như thường: "Không có."

Phong Khiển Tuyết cột tóc lại xong rồi, lại quay về ngồi bên cạnh hắn: "Nhưng tai ngươi có hơi nóng đấy."

Tạ Nhận: "… Ừ."

Phong Khiển Tuyết lại lấy ra một tấm thảm từ trong túi càn khôn: "Nếu không thì ngươi c** đ* ướt ra trước đi."

Hơi thở của Tạ Nhận hơi chậm lại, hắn cảm thấy có lẽ tối nay mình trúng tà rồi, hoặc là phát sốt thật, tóm lại là đầu óc chẳng dùng được nữa rồi, phản ứng c*̃ng không đuổi kịp theo suy nghĩ, chỉ có tim là đập như vang trống trận, dường như là muốn đập nứt ra một cái khe hở ở ngay lồng ngực vậy.

Đọc [Tĩnh Tâm Ngộ Đạo Kinh] nhiều lần mà lại chẳng biết có hữu dụng gì hay không, nhưng bây giờ hắn thật sự lại chẳng nhớ được lấy một chữ.

May mắn là ngay cái lúc then chốt mà đi không được lùi không xong thế này, Ly Hoán và Mặc Trì lại chạy tới đúng lúc, hai người là thấy người nào đó rề rà hoài mãi không quay lại học phủ, còn tưởng hắn luyện tới nổ banh cái lò rồi, thế là đội mưa chạy tới cứu viện bằng hữu của mình. Khi nhìn thấy bằng hữu lọt hố thường xuyên cùng mình tới, Tạ Nhận như được trút đi gánh nặng vậy, mỗi tay kéo một người, cứ thế mà chạy ra ngoài.

Ly Hoán chẳng hiểu ra sao: "Vội gì vậy, ngươi không thể đợi tới khi mưa nhỏ đi chút được à?"

"Không đợi nổi, ta buồn ngủ lắm."

"Thế thì ngươi cũng phải đợi Phong huynh nữa chứ."

"…"

Tạ Nhận dừng bước lại, quay đầu lại nhìn.

Phong Khiển Tuyết đang che dù, y mới bước ra từ trong sơn động, đống lửa sau lưng đã tắt rồi, cho nên y thả ra một vài con đom đóm sáng như bông tuyết, chúng nó bay lượn giữa không trung như sao trên trời vậy, chiếu sáng lên đường đi phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!