*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại tướng quân anh minh thần võ.
Phong Khiển Tuyết hỏi: "Là vị tướng quân nào?"
Âm thanh đáp: "Đại tướng quân Mãn Chiêu!"
"Sống năm nào?"
"Năm Thiên Khánh thứ mười tám!"
Năm Thiên Khánh thứ mười tám sao. Tạ Nhận tính một chút: "Cũng đã qua hơn ba trăm năm rồi."
Hỏi tới chuyện khác thì tượng thần không chịu trả lời. Phong Khiển Tuyết và Tạ Nhận đành đi ra ngoài hỏi thăm, quả thật thành Bạch Hạc đã từng có một vị tướng quân tên Mãn Chiêu, vào năm Thiên Khánh thứ mười tám thì đúng vào thời kỳ thịnh vượng của triều đại, không có xung đột cũng chẳng có chiến tranh, cho nên chẳng có mấy người nhớ tới ông ta, còn về những chiến công "anh minh thần võ" của ông ta là gì thì tất nhiên cũng chẳng có mấy ai đáp được.
Hai người lại quay về trong miếu lần nữa, Tạ Nhận nói: "Lần này để ta hỏi đi."
Phong Khiển Tuyết nhắc nhở: "Nếu thần thức bị phản phệ thì sẽ hại đến tu vi đó."
"Lúc nãy huynh nói chuyện với ông ta thì cũng có hỏi xem ta nghĩ thế nào đâu." Tạ Nhận giơ ngón cái tay phải vẽ lên giữa trán một cái, Phong Khiển Tuyết đành phải lui ra sau hai bước rồi đứng đó nghe.
Tạ Nhận nói: "Đại tướng quân Phó Xương anh minh thần võ!"
Phong Khiển Tuyết không ngờ tới hắn sẽ nói một câu như thế. Khác hẳn với cái tên Mãn Chiêu chẳng mấy ai biết đến kia, Phó Xương là một danh tướng chân chính, ông sinh ra trong thời loạn lạc, liều mạng vùi mình trong núi thây biển máu để bảo vệ quốc gia, chiến công hiển hách, đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời mà ông vẫn đang còn giết địch. Sau khi Phó Xương qua đời, Hoàng Đế lập tức hạ chỉ ghi chép lại toàn bộ những câu chuyện về lòng trung dũng của ông thành sách, đồng thời còn xây dựng miếu thờ để hậu thế tưởng nhớ, hương khói đã bùng cháy suốt hơn trăm năm, cho đến ngày nay, mỗi khi nhắc đến ba chữ "Đại tướng quân" thì phần lớn mọi người đều nghĩ ngay đến Phó Xương.
Quả nhiên tượng thần bị k*ch th*ch liền: "Đại tướng quân Mãn Chiêu anh minh thần võ!"
Tạ Nhận cao giọng: "Cả đời Đại tướng quân Phó Xương đã đánh lui địch hơn ba trăm lần, bảo vệ hơn bảy mươi toà thành, dẫn dắt năm mươi ngàn quân già yếu còn sót lại đánh bại hai trăm ngàn quân phản loạn tinh nhuệ của Nam Đình, chỉ cần còn quân là còn đánh, đó mới chính là anh minh thần võ!"
Tượng thần di chuyển vang lên tiếng "kẽo ka kẽo kẹt", trông như cực kỳ tức giận, Tạ Nhận cũng không để ý đến ông ta, khoanh hai tay trước ngực: "Mà ông thì đã làm được gì để dám ở đây ba hoa chích choè như thế?
Bầu không khí dường như ngưng đọng lại, sự tĩnh lặng đan xen áp lực nặng nề.
Rõ là tượng thần cũng không có đáp án.
Tạ Nhận tiếp tục trào phúng: "Sợ là ngay cả cái miếu này cũng do ông tự bỏ tiền túi ra để xây nhỉ."
Tượng thần: "…"
"Vì linh khí trong thành Bạch Hạc mỏng manh, nên dù ông có miếu thờ thì mãi tới gần đây mới có đủ thần thức, lúc đó mới biết nơi này hương khói ảm đạm, bèn tác oai tác quái hù doạ dân chúng trong thành, chuyện mình từng làm được bé như hạt mè mà cũng dám tự xưng anh minh thần võ." Tạ Nhận rút kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói, "Cái nơi vớ vẩn này giữ lại cũng chướng mắt, chẳng bằng đập nát hết đi cho rồi!"
Tượng thần giận giữ gầm gừ di chuyển về phía trước, lại bị những sợi tơ đỏ kia cuốn trượt chân, thế là tự mình ngã vào thần đàn rồi nát thành mấy mảnh. Ngoài miếu có không ít bách tính tới xem náo nhiệt, lúc nghe thấy tiếng đổ vỡ "rầm rầm" thì ai cũng giật mình, vừa tính rướn cổ nhìn vào trong thì đã thấy Phong Khiển Tuyết dùng ống áo dài che miệng mũi lại, nhanh chóng đi ra ngoài.
"Mau tránh xa ra!"
Lời vừa ngừng thì miếu cũng sập ngay lúc đó.
Là bị một kiếm của Tạ Nhận chém sập.
Mái ngói cùng đất đá rơi xuống ào ào, vùi sâu cả tượng thần bị nát kia, bách tích bị biến cố thình lình xảy ra làm cho hoảng sợ, "soạt" một cái chạy hết, ngay cả một cái bóng cũng chẳng còn. Phong Khiển Tuyết đã ngự kiếm bay lên trời, mãi tới khi bụi đất ở dưới bay đi hết thì mới nhẹ nhàng bay xuống.
Oán niệm của Mãn Chiêu chưa tan biến, nửa cánh tay cụt bất ngờ chui ra từ dưới đống đổ nát, toan phản kháng một lần cuối cùng, kết quả lại bị Tạ Nhận tung một cước đá bay. Thiếu niên vẽ một lá bùa, lá bùa nhanh chóng chui xuống đất, hắn đe: "Đàng hoàng một chút, nếu không ta sẽ đào hết xương của ông lên ném cho chó ăn!"
Đống đất rung lên hai lần rồi cũng không còn động đậy gì nữa.
Trúc Nghiệp Hư từng viết về Tạ Nhận ở trong thư thế này, "Ngang bướng kiêu căng, tính cách hung dữ tàn bạo, tính tình thì hờ hững, không chịu nghe dạy bảo", nhưng Phong Khiển Tuyết ở chung với hắn cả buổi thì lại thấy không chắc là như vậy, vì nếu như hắn lạnh lùng hung dữ tàn bạo thật thì đã tung một chưởng đánh bay thần thức của Mãn Chiêu rồi, nào còn phải dùng máu mình vẽ bùa để buộc đối phương nằm im dưới đất.
Tin tức miếu hoang đã sập nhanh chóng truyền tới tai phú hộ Lưu viên ngoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!