Chương 29: (Vô Đề)

Dãy núi ở vùng này cũng không cao lắm, chỉ là những ngọn đồi nho nhỏ nối liền với nhau, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống thì trông xanh mướt, vừa đáng yêu vừa lấp lánh không thôi, thế là Phong Khiển Tuyết lại cảnh cáo người bên cạnh lần nữa: "Không được phép phóng hoả đấy!"

"Biết mà, bắt khỉ núi thôi đâu cần phải châm tới lửa." Tạ Nhận nhảy lên một tảng đá, khoe khoang, "Lúc ta còn quấn tã thì đã có thể xách đầu tụi nó chạy khắp nơi rồi."

Phong Khiển Tuyết: "…"

Chẳng ai muốn nghe chuyện thời ngươi còn quấn tã cả.

Hoạt động mà mấy hài tử tầm bảy tám tuổi thích nhất là kết bầy kết nhóm đi rượt khỉ núi, y như là đón năm mới vậy. Tay xách đoản kiếm, lại học theo người lớn vẽ mấy lá bùa chằng chịt nét, nhìn thấy thì xông lên cùng với nhau, rượt cho đối phương phải ôm đầu chạy vòng vòng khắp núi. Tạ Nhận vừa đi bước lùi, vừa kể cho Phong Khiển Tuyết nghe về những "công to nghiệp lớn" của mình lúc sáu tuổi, hắn còn từng cho một hài tử khác thành thân với con khỉ núi đã được mặc váy cài trâm nữa kìa —— Đương nhiên, chắc chắn "Tân lang quân" kia là bị ép rồi, nghe nói lúc về nhà thì khóc tới sắp xỉu, từ đó, hễ cứ nhìn thấy cổng lớn Tạ phủ là lại muốn tè ra quần.

Phong Khiển Tuyết nói: "Hố kìa."

"Ta nào có đào hố hắn (1), là tại hắn ỷ mình lớn tuổi muốn cướp đồ của ta —— A!"

(1) Hố có nhiều nghĩa. Nghĩa đen là cái hố. Nghĩa bóng là lừa người ta, đào hố người ta. Tạ Nhận nghe ra là nghĩa bóng.

Phong Khiển Tuyết nhẹ nhàng linh hoạt nhảy qua: "Ta là muốn nhắc ngươi đằng sau lưng có cái hố."

Phong Khiển Tuyết đi về phía trước hai bước, quay đầu thì thấy Tạ Nhận vẫn còn đang ở trong hố không chịu đi ra ngoài, bèn nói: "Ngươi mấy tuổi rồi?"

"Thì mười bảy đó, nhờ mười bảy nên mới hiểu chuyện thế này, chỉ cần kéo một cái là chịu bò ra." Tạ Nhận khoanh tay, "Nếu như là mới ba bốn tuổi, không có cỡ tám mười bao kẹo dỗ dành thì kiểu gì ta cũng sẽ khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại ở trong này cả ngày luôn."

Phong Khiển Tuyết đứng cạnh mép hố: "Được, vậy ngươi cứ khóc đi, khóc rồi thì ta sẽ đi mua kẹo cho ngươi."

Tạ Nhận oán trách: "Sao huynh chẳng cho ta chút mặt mũi gì thế." Miệng hắn cong lên, nhìn như có vẻ là muốn tự leo ra ngoài, bỗng nhiên lại kéo mắt cá chân của đối phương một cái, cũng kéo người vào trong hố luôn!

"Hoà rồi nhé!"

Hắn đắc ý dào dạt mà nhích lại gần người ta, như muốn dán chóp mũi mình lên chóp mũi của đối phương vậy: "Sau này huynh còn dám gạt ta nữa không?"

Phong Khiển Tuyết vẫn bình tĩnh: "Dám."

Tạ Nhận cười ôm vai y: "Xem như là ta phát hiện ra rồi nhé, sao tính huynh còn bướng hơn tính ta nữa thế, bây giờ hai ta đều lọt vào hố rồi, là huynh trước ——"

Vừa dứt lời, bỗng có một cái bóng đen gào thét rơi từ trên trời xuống!

Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết nhanh chóng phản ứng lại, đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ, hai đường kiếm kết thành một cái lưới, đánh cho cái bóng đen kia bật ra ngoài.

Một tiếng kêu thảm khàn khàn truyền tới!

Hai người ngự kiếm bay lên đến giữa không trung, thấy cái bóng đen mới bị kiếm đánh bật ra sau, giờ lại bị thêm một cái mũi tên bắn xuyên qua ghim vào vách núi! Tứ chi rũ xuống giãy giụa vài cái, rất nhanh thì đã chẳng còn thở nữa.

Đây là một con yêu tà cấp cao.

Tạ Nhận giật mình nói: "Thứ này nào phải khỉ núi gì?"

Phong Khiển Tuyết bỗng nắm chặt cổ tay hắn: "Mấy hài tử trong thôn kia!"

Tạ Nhận đang tính lấy bùa ra để đi tìm, lại có một người ngự kiếm đi đến từ đằng xa, dáng người khôi ngô cường tráng, trong tay thì cầm trường cung gỗ vàng, mà trên vai của hắn thì đang khiêng một cái lưới tơ vàng lấp lánh, trong đó cũng có ít nhất mười hài tử, đứa nào đứa nấy còn đang vỗ tay reo hò khen hay.

"…"

Phong Khiển Tuyết còn có chút ấn tượng, hỏi: "Là người muốn đánh nhau với ngươi trên thuyền tiên đúng không?"

Tạ Nhận nhớ tới cái chuyện quỷ quái "Trong nhà còn có thê tử đang mang thai" kia thì cứ thấy cả người nhột nhột, nói: "Hắn là đệ tử duy nhất của Thục Sơn Chân Nhân, tên là Tang Đông Phương."

Lúc Phong Khiển Tuyết còn ở Tiên phủ Thanh Ái thì cũng từng nghe qua danh tiếng của Tang Đông Phương rồi, biết được bao nhiêu câu chuyện đi trảm yêu trừ ma của hắn, trong lòng thấy rất kính trọng. Bèn bước lên hành lễ: "Tang đạo trưởng."

"Thì ra là mấy người à." Tang Đông Phương c*̃ng nhận ra hai người, "Có năm con hung yêu chạy tới núi này, đến giờ thì ta đã chém chết ba con, còn hai con nữa chạy về hướng Nam rồi, hai người đưa mấy hài tử này về trước đi." Vừa nói cũng vừa ném lưới tơ vàng qua, Tạ Nhận vội vàng giơ tay ra chụp, nhưng kiếm Tiêu Dao nào chịu nổi được sức nặng của một đám nhóc con này, thế là cũng khiến hắn té luôn, chồng lên nhau thành một đống như chồng bảo tháp vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!