*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng Phong Khiển Tuyết cũng ngồi xuống một tảng đá, chắc là do y chê Thôi Vọng Triều kêu gào khó nghe quá. Tạ Nhận cầm cổ tay thon nhỏ trắng nõn của y: "Huynh muốn nhanh hay chậm?"
Phong Khiển Tuyết nghe xong cái kiểu chẩn bệnh như một tên lang trung gà mờ kia, trong lòng thầm thấy không ổn chút nào, lúc muốn đứng dậy chạy đi thì lại bị Tạ Nhận đã sớm đề phòng níu lại, tay vòng ra sau vỗ kêu cái "phạch" một tiếng, bỗng nhiên dán cho y một lá bùa định thân!
Phong Khiển Tuyết chẳng hề phòng bị, không ngờ tới hắn sẽ làm thế, lập tức giận dữ không thôi: "Tạ Nhận!"
"Ta ở ngay trước mặt huynh đây mà, không cần gọi lớn tiếng thế đâu." Tuy Tạ Nhận cũng khá chột dạ, nhưng vẫn bày ra vẻ ta ổn lắm, trông rất chi là bình tĩnh, hắn ngồi xổm trước mặt y rồi kéo ống tay áo y lên, lại cẩn thận rắc bột thuốc lên vết thương, động tác trông chẳng khác gì đang thêu hoa vậy.
Hắn cực kỳ có tâm, cảm thấy cứ làm từ từ nhè nhẹ một chút, làm thế thì đau đớn cũng bớt phần nào, nhưng sự thật thì ngược lại như vậy. Phong Khiển Tuyết bị quá trình khá dài này giày vò đến độ cắn chặt răng, cuối cùng khi thật sự không thể nhịn được nữa rồi, y mới khàn giọng nói: "Nhanh chút đi!"
Cổ tay Tạ Nhận run lên một cái, suýt nữa là dốc ngược cả nửa bình, vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, lúc này trên mặt Phong Khiển Tuyết đã chẳng còn chút màu máu nào, hai mắt nhắm chặt lại —— Nhưng y lại không mắng chửi gì cả, cũng không biết là đau đến ngơ ngẩn, hay là đau đến không còn chút sức nào rồi.
Dù sao cũng rắc thuốc lên rồi, Tạ Nhận hạ quyết tâm luôn, thành thạo quấn băng lại, sau đó thì nơm nớp lo sợ gỡ lá bùa định thân ra, đứng ở một bên cẩn thận quan sát, chuẩn bị tốt tinh thần có thể chuồn bất cứ lúc nào.
Vành mắt của Phong Khiển Tuyết ửng đỏ hết cả lên, trong mắt cũng vương một tầng hơi nước, nét mặt và nắm tay siết chặt trông cũng chẳng khác lúc đấm cho quái thú khổng lồ một cú là mấy, Tạ Nhận bị y lườm một cái, cảm thấy chắc hôm nay mình cũng chôn thân tại nơi này rồi.
Thế là hắn thụt lùi hai bước, cố tình kiếm chuyện gì đó để nói: "À này, trên mặt huynh có chút bụi kìa."
Phong Khiển Tuyết hỏi: "Ở chỗ nào?"
Tạ Nhận đứng cách xa y mà chỉ: "Chỗ này này."
Phong Khiển Tuyết muốn dùng mu bàn tay để lau, nhưng hai tay đã bị quấn một lớp băng vải dày mất rồi. Tạ Nhận bèn lấy khăn lau giúp y: "Được rồi này, chỗ gần tai cũng hơi bị phỏng, huynh có muốn… Được rồi, ta biết rồi, không bôi thuốc nữa, không bôi nữa được không nào."
Hắn vội vàng ném số thuốc còn lại cho Thôi Vọng Triều, mình thì làm ra vẻ như chưa có gì xảy ra, ngồi xuống cạnh Phong Khiển Tuyết: "Khi nào chúng ta sẽ rời khỏi Thiết Sơn? Con Viêm Ngục này thì sao bây giờ, huynh đừng khóc mà, túi càn khôn của huynh có thể cất nó vào được không, có phải ta cố ý làm huynh đau đâu, chẳng qua con Viêm Ngục này trông hơi lớn, chắc không nhét vào nổi đâu, cùng lắm thì sau khi tay huynh ổn rồi, ta sẽ ngoan ngoãn cho huynh nhéo được không."
Phong Khiển Tuyết hỏi: "Tại sao ta lại phải nhéo ngươi?"
Tạ Nhận thành thật trả lời: "Bởi vì huynh nhéo ta thường xuyên quá đó, ta cứ nghĩ huynh thích cái thú tiêu khiển kiểu này."
Mặt Phong Khiển Tuyết đờ ra một cái.
Tạ Nhận nghiêng đầu nhìn y, tự mình cũng thấy vui: "Huynh chịu cười rồi à?"
Phong Khiển Tuyết đứng dậy: "Viêm Ngục cũng đang sống ổn ở trong rừng lửa, nó cũng chẳng làm hại ai, thôi thì thả nó về chỗ cũ đi."
Tạ Nhận đi theo sau y: "Được, theo ý huynh hết."
Thôi Vọng Triều lại nói chắc chắn như đinh đóng cột lần nữa: "Chắc chắn Phong gia mua đứt Tạ Nhận rồi!" Bằng không thì sao có thể nói gì nghe nấy như thế, lại còn dỗ dành nữa chứ?
Kim Hoằng quấn xong miếng băng vải cuối cùng: "Được rồi, nhanh chóng ra khỏi đây thôi."
Có Hoả Dực Viêm Ngục nên không cần dùng tới đoản kiếm Xuân Giản để mở đường nữa. Bốn người cũng dùng cùng một cách giống khi đến để ra khỏi khu rừng, chính là dùng quái thú khổng lồ này. Khi đến bìa rừng thì đêm đã khuya rồi, có lẽ Viêm Ngục bị đánh tới độ không cáu kỉnh nổi nữa, nó từ từ bước vào chỗ sâu trong rừng, cơ thể màu đỏ cũng dần dần biến mất ở trong đám cây đỏ rực lửa kia.
Tuy nói chuyến đi Thiết Sơn lần này vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều. Có thể Thôi Vọng Triều cảm thấy mình trộm đoản kiếm không thành mà còn tự làm mình lọt vào khe nứt, hành động ấy quá là kéo chân người khác, nên hắn cũng chẳng nhắc lại chuyện của Liễu Từ Tuý nữa, chỉ ỉu xìu héo rũ đi theo sau Kim Hoằng, chuẩn bị trở về thành Xuân Đàm.
Bốn người cũng chẳng muốn nghỉ ngơi ở bìa rừng, thế là lại đi thêm một đêm nữa, mãi đến lúc hừng đông thì hai bên mới chia đường mà về.
Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết tìm một thôn xóm nhỏ để ở lại nghỉ ngơi, đại thẩm ở cửa thôn trông thấy người đến là hai tiểu tiên sư phong trần mệt mỏi, thế là rất nhiệt tình dẫn hai người về nhà mình, lại còn mang hai thùng nước nóng tới để cho hai người tắm rửa, mình thì vội vàng đi chuẩn bị thức ăn.
Tạ Nhận chạy theo căn dặn thêm vài câu nữa, lại trả thêm ngọc tệ, khi quay về phòng thì thấy Phong Khiển Tuyết đã tự vào ngâm mình trong thùng tắm rồi, hai bàn tay quấn đầy băng vải khoác lên hai bên, chúng nó không chạm vào nước được.
Thế là Tạ Nhận nói: "Huynh ngâm trước chút đi, để ta tắm xong rồi sẽ giúp huynh gội đầu."
Phong Khiển Tuyết dựa vào mép thùng nhìn hắn c** đ*, đến lúc chỉ còn độc một cái quần trong, Tạ Nhận mới không thể không lùi lại một bước, khéo léo nhắc nhở: "Huynh cứ nhìn ta chăm chú thế, vậy có phải là không được ổn lắm không?"
Phong Khiển Tuyết hỏi: "Vẽ tranh không cho người khác nhìn, tắm rửa cũng không cho nhìn, sao ngươi dễ xấu hổ thế chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!