Phong Khiển Tuyết chỉ gặp Liễu Từ Tuý đúng một lần duy nhất ở trong mộng châu lần kia, khổ nỗi cũng chẳng thấy rõ mặt, thế là hỏi Tạ Nhận: "Nàng trông đẹp lắm đúng không?"
Tạ Nhận trả lời đúng mực: "Ta cũng không nhớ rõ lắm, chắc là vậy đó."
Thôi Vọng Triều bảo vệ danh tiếng thay cho người trong lòng: "Đẹp lắm, đương nhiên là đẹp rồi!"
Đệ nhất mỹ nữ của giới Tu Chân mà, làm sao mà không xinh đẹp cho được? Giống như Kim Hoằng nói lúc trước, số công tử thế gia muốn cưới nàng có thể xếp hàng từ trời Nam cho đến đất Bắc, trong đó cũng bao gồm vị huynh trưởng chi họ xa trên danh nghĩa của Phong Khiển Tuyết, đại công tử của Phong thị thành Ngân Nguyệt, Phong Sơ Chỉ, hắn từng tự mình mang lễ trọng đi đến thành Tần Hoài, kết quả cũng được quản gia Liễu phủ cung kính "mời" về.
Đối với chuyện này, Thôi Vọng Triều cũng hơi hả hê khi thấy người khác đau khổ: "Mặt mũi Phong gia của mấy người ấy à, đâu phải đến nơi nào cũng dùng được đâu."
Phong Khiển Tuyết nhắc nhở: "Cho dù có dùng được mặt mũi Phong gia tốt tới mức nào thì ta cũng sẽ không lấy nó ra để ỷ thế h**p người."
Thôi Vọng Triều lầu bầu: "… Vậy ngươi nói cả ngày trời làm cái gì."
"Ngươi chỉ muốn mượn khí thế của người khác thôi à?" Phong Khiển Tuyết tiến lên hai bước, y cao hơn Thôi Vọng Triều một chút, cho nên lúc nói chuyện thì phong thái của y lại càng nghiêm nghị hơn, "Nếu có thể vượt qua rừng lửa, tìm được chân tướng tại sao Huyền Hoa Vụ chạy thoát ra được, kiểu gì danh tiếng của ngươi cũng sẽ vang xa trong giới Tu Chân, trở thành truyền kỳ trong miệng người người, chỉ cần Liễu cô nương không tách biệt hẳn với thế gian, sớm muộn gì nàng cũng sẽ nghe thấy."
Thôi Vọng Triều tưởng tượng một chút, lúc mình dùng tư thế thiếu niên anh hùng để xuất hiện kia ấy, phải làm sao để trông uy phong hơn chút đây!
Kết quả hắn kích động không thôi, mặt đỏ bừng hết cả lên.
Kim Hoằng: "…"
Tạ Nhận hạ giọng xuống hỏi: "Tại sao huynh muốn dẫn Thôi Vọng Triều theo vậy?"
Phong Khiển Tuyết đáp ở ngoài miệng thế này: "Tuy hắn vừa nhát gan vừa ích kỷ, nhưng bản tính không phải là xấu." Trong lòng thì nghĩ thế này, dẫn một người theo cũng là dẫn, dẫn theo hai người nữa cũng là dẫn, nếu như hoàn cảnh cho phép, y cũng chẳng để bụng nếu phải dẫn hết người trong Học phủ Trường Sách theo, nhân cơ hội ấy để cho tất cả học sinh cũng lịch lãm rèn luyện một phen, bởi vì có một câu nói rất hay thế này, đến thì cũng đến rồi.
Qua một hồi, quả nhiên Thôi Vọng Triều chịu đi theo.
Mới đó mà bốn người đã đi đến biên giới của khu rừng lửa.
Hơi nóng như lồng hấp mới mở nắp phả vào khiến cho mặt người ta đỏ lên. Phong Khiển Tuyết đưa cho mỗi người một viên băng châu (1), rồi giao Xuân Giản cho Tạ Nhận: "Dựa theo đường đi mà chúng ta đã vạch ra trước đó, khoảng giờ Tý (2) đêm mai là có thể suôn sẻ bước ra khỏi đây."
(1) Băng châu: Ngọc băng đá.
(2) Giờ Tý: Từ 11h đêm trước đến 1h sáng hôm sau.
Tạ Nhận gật đầu: "Mọi người hãy theo sát ta."
Thôi Vọng Triều vừa nghĩ tới cảnh phải đi trong khu rừng này hai ngày trời, không tự chủ được mà muốn chuồn mất, kết quả bị Kim Hoằng nhịn không nổi nữa đá một cước tống vào trong.
Thân cây nóng cháy khi gặp được khí lạnh của thanh đoản kiếm Xuân Giản thì chuyển từ màu đỏ sang màu cháy đen ngay lập tức, sau đó thì nó trở nên giòn vụn gãy làm hai đoạn. Lúc mới bước vào thì cây cối khá thưa thớt, chém đại vài cái cũng có thể mở ra được một con đường, nhưng càng đi vào trong sâu, dung nham nóng chảy trên mặt đất cũng càng lúc càng nhiều, có mấy chỗ khi giẫm lên lại còn có thể cảm thấy nó đang chuyển động —— Thật tựa như thổ nhưỡng cũng chỉ là một lớp da mỏng như da bánh bao mà thôi, dưới lớp da ấy là một loại chất lỏng sền sệt nóng hôi hổi.
Cây cối mọc cũng dày hơn nhiều, cũng không phải là kiểu mọc cao che khuất lên tới tận trời, mà là mọc đủ kiểu dáng ngang dọc tứ tung, gần như là đã bịt kín đường đi trước mặt. Không ngừng có nhánh cây vương lửa rơi xuống, Thôi Vọng Triều cuống càng ôm đầu né đi, một câu "Chúng ta chạy thôi" cứ mãi kẹt trong cổ họng, nhịn một lúc lâu, cuối cùng hắn lại chẳng nói ra khỏi miệng.
Nhưng Kim Hoằng lại bắt đầu gãy gánh giữa chừng, lúc đầu hắn vốn nghĩ thế này, rừng lửa thì cũng chỉ là một cánh rừng nóng hổi mà thôi, nếu Tạ Nhận và Phong Khiển Tuyết có thể đi qua được, thì mình chẳng có lý do gì mà không đi qua được cả. Nhưng giờ nhìn thế này, sự nguy hiểm của nơi này còn cao hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, lỡ như giẫm trúng dung nham nóng chảy mà lại không ngự kiếm bay đi được, chỉ chạy bằng vào hai cái chân này thì không phải đó là một con đường chết hay sao?
Hơi nóng bay phùn phụt lên từ dưới mặt đất.
"A!" Tay Tạ Nhận bị nhánh cây quẹt phỏng, Phong Khiển Tuyết lấy thuốc trị thương ra băng bó cho hắn, khẽ hỏi: "Đi được nữa không?"
Tạ Nhận chảy mồ hôi đầy đầu, môi cũng nứt nẻ: "Còn được, huynh cẩn thận chút."
Kim Hoằng nhìn bộ dáng chật vật của hắn, lại nhìn rừng rậm nóng rực không thấy được điểm cuối ở phía trước, quyết tâm: "Chúng ta không vào nữa!"
Thôi Vọng Triều vui mừng khôn xiết: "Ta bảo rồi mà!"
Tạ Nhận liếc hai người một cái, hắn chặt cây cả một quãng đường, tất cả sức lực phải dùng vào đúng chỗ, thật sự không muốn phí sức để đáp lại.
Phong Khiển Tuyết cất băng vải đi: "Giờ hết đường rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!