Chương 26: (Vô Đề)

Phong Khiển Tuyết nhíu mày: "Thôi Lãng Triều."

Lúc nãy y đang nằm mơ, lại còn là một giấc mơ rất không tệ, y mơ tới cảnh mình dẫn Tạ Nhận quay về Tiên phủ Thanh Ái, hai người cùng nhau làm thơ ở dưới tàng cây, ý thơ tuôn trào như suối đổ, trước thì làm một bài thơ về một cái cây lớn, sau lại làm một bài thơ về một tảng băng lớn, một bài hai bài ba bài rồi lại bốn bài, mãi đến khi giấy Tuyên Thành đã phủ kín cả bãi cỏ như tuyết bay.

Tạ Nhận trông cũng vô cùng vui vẻ, lại còn cẩn thận nhặt thơ lên, quay người lại tính nói gì đó, bỗng có một người không thấy rõ mặt chui ra từ đâu, hét lớn một tiếng: "Hai ngươi đọc cái gì đó!"

Sau đó, giấc mơ tan biến mất, tuyết và thơ cũng tan theo luôn.

Thôi Vọng Triều vô cùng cảnh giác lùi về sau hai bước: "Sao?"

Phong Khiển Tuyết nói: "Ngươi ồn ào quá."

Thôi Vọng Triều: "…"

Hắn lặng lẽ quay về sau lưng Kim Hoằng, miễn cho bị đánh, hoặc cũng có thể là sợ bị lừa mất gia sản đáng giá lần nữa —— Dựa vào độ hùng hồn của hai người ở phía đối diện, sao hắn cứ cảm thấy ngay cả kiếm Phù Bình bên hông cũng rước đầy nguy hiểm, không bằng về nhà thôi, đi Thiết Sơn gì nữa.

Phong Khiển Tuyết lại không để ý đến hắn nữa, tiếp tục quấn thảm nhắm mắt dưỡng thần. Thôi Vọng Triều thở phào, sau khi quay về cạnh đống lửa lại lén bối rối hỏi: "Sao hôm nay y dễ tính vậy?"

Kim Hoằng lại bực thêm lần nữa: "Sao, ngươi bị đánh đến nghiện luôn rồi hả? Còn nữa, ngươi không lo mà ngủ đi, tự nhiên chạy qua đó làm gì?"

Thôi Vọng Triều có nỗi khổ mà không nói được, nếu nói [Hoạ Ngân Bình] ra thì chỉ khiến mình trông càng ngu ngốc hơn thôi, chẳng thà khỏi nói luôn, bèn nói: "Ta nghĩ họ lén bàn chuyện vào Thiết Sơn sau lưng chúng ta, thế là ta qua đó nghe lén chút."

Kim Hoằng nói: "Giọng ngươi thế là nghe lén dữ chưa?"

Thôi Vọng Triều: "… Thì giọng có hơi lớn một chút thật."

Kim Hoằng cảm thấy mình nói cũng chẳng nổi nữa, mất công tức giận lại dễ hỏng chuyện.

Thôi Vọng Triều cũng nhân dịp này ôm chăn nhỏ của mình, vội vàng giả vờ ngủ.

Bên kia, Phong Khiển Tuyết đã uống được nửa chén trà nóng, cảm giác ngẩn ngơ trong mộng cũng mới dần giảm bớt.

Tạ Nhận lắc tay một cái trước mặt y: "Huynh ngẩn người gì thế?"

"Ta mơ thấy ngươi đang làm thơ với ta."

Mặt Tạ Nhân run lên một cái, phải không.

Phong Khiển Tuyết tiếp tục nói: "Ngươi còn thu gom thơ của ta viết cất đi nữa, đang tính nói gì đó thì lại bị một giọng nói đánh thức."

Mặt Tạ Nhận nghiêm lại: "Sao Thôi Vọng Triều không biết điều thế chứ? Lại ngắt lời ta muốn nói."

Phong Khiển Tuyết hỏi: "Vậy nên lúc nãy ngươi tính nói gì đó?"

Tạ Nhận: "?"

Phong Khiển Tuyết tiếp tục nhìn hắn, đợi một câu trả lời.

Tạ Nhận kéo cao thảm lên, đỡ lấy cằm đối phương, rất thành thạo dỗ dành nói, đương nhiên là ta muốn khen huynh viết thơ hay rồi, đúng rồi, huynh có nhớ mình viết gì không?

Phong Khiển Tuyết đáp: "To đùng một cái cây."

Tạ Nhận nhếch miệng cười một cái: "Ừm, ta cũng đoán là thế."

Đồng thời nghĩ thầm trong lòng, nếu sau này huynh có muốn khai tông lập phái gì đó, tên cũng có sẵn rồi đấy, cứ gọi là "Một Cái Tông To Đùng" đi!

Phong Khiển Tuyết: "Ngươi cười gì vậy?"

"Cười huynh viết thơ thôi." Tạ Nhận ngồi xích lại gần y hơn, "Còn buồn ngủ không, lại ngủ thêm một lát nữa nhé, ta còn cỡ ba trang sách nữa là đọc xong rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!