Chương 25: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù Thiết Sơn có chữ "Sơn" trong tên mình, nhưng nó lại trông như một chiếc bánh có hình thù kỳ quái, đen sì sì bao trùm lấy núi đá và hẻm núi, từ trên cao mà nhìn xuống thì chỉ cảm thấy nó chẳng hề có sức sống gì, mang lại cho con người ta cảm giác vừa khiếp sợ vừa hoảng hốt.

Thôi Vọng Triều nói: "Trong sách ghi rằng Thiết Sơn bị nung chảy khi Nữ Oa vá trời, nhưng ngươi lại nói đó là do thần kiếm Chúc Chiếu dùng để giam giữ Huyền Hoa Vụ mà thành, có bằng chứng gì không? Đừng hại chúng ta đi một chuyến về tay không đó."

"Sợ đến mà tay không về thì giờ về luôn đi." Tạ Nhận xoay tròn mũi tiêu trong tay, "Ta cũng có bảo hai ngươi đi theo đâu."

Thôi Vọng Triều thở gấp: "Bây giờ chúng ta cũng được xem như là đồng hành cùng nhau rồi, ngươi không thể nói rõ ngọn nguồn trước à?"

Tạ Nhận liếc nhìn hắn một cái: "Chuyện Nữ Oa vá trời là ngươi đọc được ở trong sách, còn chuyện thần kiếm Chúc Chiếu của ta thì cũng đọc được trong sách vậy, về phần cái nào thật cái nào giả, không được tận mắt nghiệm chứng thì sao mà biết được?"

Thôi Vọng Triều nghiêm mặt nhấn mạnh: "Sách ta đọc mà sách sử chính thống, khảo thí năm nào cũng dùng để thi cả."

Giọng điệu của Tạ Nhận vô lại: "Sách ta đọc là hàng tặng kèm khi mua tiểu thoại bản thơm ngon ở ven đường… Á, huynh lại nhéo ta rồi!"

Phong Khiển Tuyết đang nhéo một miếng da thịt nhỏ trên cánh tay hắn, lại cực kỳ vô tình dùng sức hơn lần nữa.

Hai mắt Tạ Nhận đẫm lệ: "Ta im miệng, ta im miệng được chưa? Được rồi được rồi được rồi, là sư phụ nói cho chúng ta biết chuyện của thần kiếm Chúc Chiếu và Huyền Hoa Vụ, đau quá!"

Lúc này Phong Khiển Tuyết mới chịu buông tay ra, tiếp tục đi về trước.

Nghe thấy danh hào của Trúc Nghiệp Hư, Kim Hoằng và Thôi Vọng Triều cũng không lo nghĩ nữa, đồng thời lại còn nâng tầm nhận thức với thủ đoạn của Phong thị thành Ngân Nguyệt, suy cho cùng, nếu ai khác mà dám nhéo Tạ Nhận như thế, tám phần mười là đã bị đốt thành một cái đầu hói lọi rồi, nào còn có kiểu hắn phải kêu khổ thấu trời mà cầu xin tha thứ đâu chứ.

Tạ Nhận xoa cánh tay đau nhói, đuổi vài bước đi song song với Phong Khiển Tuyết, tủi thân phàn nàn: "Lần trước huynh cũng nhéo ta tím bầm luôn."

Phong Khiển Tuyết liếc hắn một cái: "Không được à?"

Tạ Nhận cảm thấy bất công, đương nhiên là không được rồi! Cái tật xấu kỳ cục thích nhéo người ta gì đây, cơ thể ta nào làm bằng sắt đâu, nhưng nghĩ một hồi lại đổi ý: "Vậy sau khi nhéo thì giảm chút nợ được không?"

Phong Khiển Tuyết nhịn không được nữa, nghiêng đầu cười trộm.

Tạ Nhận nhìn lúm đồng tiền nhỏ trên mặt y, tự mình cũng thấy vui theo, có cảm giác thành tựu kiểu gì ấy, vừa tính nói vài ba câu thì Phong Khiển Tuyết lại đưa một thanh đoản kiếm xinh đẹp tới: "Cầm đi."

"…"

Kim Hoằng đi đằng sau nhìn thế, nghi hoặc hỏi: "Không phải đó là Xuân Giản của ngươi à?"

Thôi Vọng Triều đang nhức nhối trong lòng đây, lại không nói ra ta không dám xuống giếng tìm huynh cho nên mới bị Phong Khiển Tuyết lừa mất được, bèn ậm ờ nói: "Bọn họ cứu được huynh rồi, hỏi ta nói là muốn thanh đoản kiếm này, quên đi, dù sao cũng chỉ được cái đẹp thôi, cũng chẳng có tác dụng gì."

Vừa dứt lời, đã thấy Tạ Nhận tiện tay rút ra một cái, đầu kiếm loé lên ánh sáng lạnh, cỏ cây xung quanh lập tức phủ đầy sương giá trắng xoá, sương vương trên cây cũng đóng băng.

Thôi Vọng Triều trợn mắt ngoác miệng, đây là… tình huống gì đây, vì sao lúc mình cầm thì thanh Xuân Giản này chỉ có một tác dụng là "Được người ta hâm mộ" thôi?

Tạ Nhận cũng không ngờ rằng thanh đoản kiếm này lại có uy lực như thế, nhất thời c*̃ng sững sờ ra đó.

Phong Khiển Tuyết nói: "Tặng ngươi đó."

Tạ Nhận khó hiểu: "Sao lại bỗng nhiên tặng ta thế?"

Phong Khiển Tuyết đáp: "Bởi vì ta nhéo bầm cánh tay ngươi."

Tạ Nhận trả đoản kiếm lại: "Ta không cần đâu, chắc thứ này mắc lắm đó."

Phong Khiển Tuyết nói tiếp: "Đi Thiết Sơn thì cần tới nó."

Sau khi Kim Hoằng nghe thấy vậy thì đi mấy bước lên hỏi: "Đi Thiết Sơn phải dùng tới thanh đoản kiếm này à?"

Phong Khiển Tuyết vung tay lên một cái, một tấm bản đồ lớn trải rộng ra giữa không trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!