Thôi Vọng Triều phát hiện, chỉ cần Phong Khiển Tuyết vừa gọi mình, à không, là vừa gọi Thôi Lãng Triều thì chắc chắn là sẽ không có chuyện gì tốt. Cho nên lúc này, hắn nhìn miệng giếng đen kịt như đã mấy trăm năm cũng chẳng có ai để ý đến, đầu lắc như trống bỏi: "Ta không xuống đâu, bảo Tạ Nhận đi xuống đi!"
Hai tay Tạ Nhận kiếm: "Tại sao là ta đi xuống, rốt cuộc Kim Hoằng là bằng hữu của ngươi hay của ta?"
"Không phải là ngươi có bản lĩnh nhất à? Yến hội năm nào cũng nổi bật hơn người khác." Thôi Vọng Triều cứng cổ cãi ngang, "Tất nhiên là ngươi nên đi cứu rồi!"
Phong Khiển Tuyết nói: "Muốn cứu cũng được, vậy ngươi phải lấy thanh đoản kiếm kia để đổi."
Thôi Vọng Triều lập tức cảnh giác sờ hông mình, đó là chỗ hắn đeo một thanh đoản kiếm tên là Xuân Giản, nó được mài thành từ đá băng tự nhiên, tuy không đáng giá ngàn vàng, nhưng đúng là có tiền cũng chưa chắc đã mua được, bây giờ muốn cứ như thế mà giao ra thì đương nhiên trong lòng chẳng muốn chút nào. Tạ Nhận thấy Phong Khiển Tuyết thích thanh đoản kiếm này, bèn làm ác bá phụ hoạ vào: "Giờ có đưa không?
Không đưa thì hai ta đi luôn!"
"…"
Kim Hoằng còn đang bị cái đầu quỷ đưa đi đâu chẳng biết, Thôi Vọng Triều cũng hết đường rồi, đành phải cắn răng gỡ đoản kiếm ra: "Đây, cho ngươi này!"
Phong Khiển Tuyết nhận vào tay, nói với Tạ Nhận: "Đi thôi."
Thôi Vọng Triều cuống lên, giơ tay ngăn hai người lại: "Nhận đồ rồi mà tính chạy à?"
"Chạy gì?" Phong Khiển Tuyết hỏi, "Không phải giờ đang đi cứu Kim Hoằng sao?"
Thôi Vọng Triều tức giận nói: "Vậy sao hai người không xuống giếng?"
Phong Khiển Tuyết đáp: "Bởi vì Kim Hoằng không ở trong giếng."
Câu này được nói ra xong, Tạ Nhận c*̃ng sửng sốt: "Không ở trong giếng sao?"
Phong Khiển Tuyết chỉ một ngón tay ra.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay y, tu sĩ mặc kim bào đang chắp tay đứng trên con chim ưng trên tháp cao kia, không phải là Kim Hoằng thì còn ai vào đây nữa?
Thôi Vọng Triều trố mắt đứng nhìn: "Kim huynh?"
Giọng Tạ Nhận lạnh lùng nói: "Giờ có lẽ hắn không còn là Kim huynh của ngươi nữa rồi."
Thôi Vọng Triều nuốt nước miếng một cái: "Huynh… Huynh ấy bị Cửu Anh chiếm thần thức rồi sao?"
Phong Khiển Tuyết rút kiếm ra khỏi vỏ: "Mỗi người hãy tự cẩn thận."
Thấy người phía dưới đã phát hiện ra mình, Kim Hoằng, không, phải nói là Cửu Anh đã chiếm cơ thể của Kim Hoằng bắt đầu phát ra tiếng cười kỳ dị, gió thổi vào bộ gia bào của hắn trông cứ như một con chim đại bàng màu vàng đang dang cánh, chân thì đạp lên kiếm Diệt Tung, thoải mái bay lượn giữa không trung, trông còn có vẻ thông thạo hơn cả chính bản thân Kim Hoằng.
Thôi Vọng Triều lùi về sau mấy bước, nghĩ thầm, nếu đối phương là yêu tà thượng cổ thật, thôi thì chỉ còn đường chạy thôi, dù sao Kim huynh cũng đã ra thế này rồi, không bằng nói cho trưởng bối trong nhà để họ nghĩ cách, thế còn tốt hơn mất mạng ở đây.
Tạ Nhận hỏi: "Ngươi tính nửa đời còn lại cũng cứ treo trên người ta thế này à?"
Thôi Vọng Triều: "Không có, không có."
Phong Khiển Tuyết cầm cánh tay Tạ Nhận, mang hắn bay lên tới chỗ tháp cao màu đen, Thôi Vọng Triều vội vàng không kịp chuẩn bị nên té bật mông ngồi hẳn xuống, giữa "Đi qua đó trợ giúp" và "Quên đi dù sao ta cũng chẳng có bản lĩnh gì", thế là hắn nhanh chóng chọn vế sau, lập tức dẫn đệ tử tránh ra khỏi đó.
Cửu Anh nhìn hai người ở đối diện, giọng nói mơ hồ: "Không biết trời cao đất rộng!"
Phong Khiển Tuyết muốn nhân cơ hội này để Tạ Nhận luyện tập một chút nên không dùng hết toàn lực. Tuy kiếm thuật của Tạ Nhận cũng đã có tiến bộ hơn, nhưng bình thường hắn lại quen dùng lửa sen đỏ để trảm yêu, hiện giờ Cửu Anh đang trốn trong cơ thể của Kim Hoằng, kiểu gì cũng không thể đốt chung một lượt được đúng không? Thế nên lúc ra chiêu cũng khó tránh khỏi bị hãm lại.
Thấy hai người vừa đánh vừa lui, Cửu Anh vung tay áo lên quét ra một cột nước tính vây đối phương lại rồi từ từ chém giết, nhưng không ngờ Tạ Nhận lại đang chờ một chiêu này, hai ngọn lửa sen đỏ xoay vần trên không trung như một con mãng xà lớn, cột nước cũng lập tức bị bốc hơi biến thành sương mù nóng hổi!
Con ngươi của Cửu Anh bỗng co lại! Ngọn lửa quen thuộc trước mặt đã kéo ký ức nó về ngàn năm trước, cũng là ngọn lửa sen đỏ chết tiệt cùng với thanh thần kiếm Chúc Chiếu chết tiệt không kém kia, chúng nó đã chém mình thành hai đoạn!
Tại sao, tại sao đến giờ vẫn còn ở đây?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!